DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 32

- Từ dạo đó, ta vận động lũ làng không được phá cây ở thung lũng

canh - ki - na. Bữa trước, có một đoàn cán bộ ở huyện lên, đặt mua một số
vỏ cây về làm thuốc. Ta họp lũ làng, mọi người đều ưng cái bụng chỉ bán
cây thuốc cho Nhà nước thôi. Ồ, mãi vui câu chuyện ta quên. Để ta làm
cơm cho anh em “Ta - bo” nhé:

Anh Thành xách tải:
- Mình ăn rồi. Bây giờ, anh Pôộng dẫn anh em mình đến mấy nhà

có người ốm. Được không?

- Được mà.
Con chó Vện Ốc nhảy ra trước nhà, ủng oẳng mấy tiếng sủa vui vẻ.

*

* *

Tối hôm ấy anh Thành ngồi viết gì rất lâu, nét mặt trở nên đăm chiêu.

Con Vện Ốc chui vào góc nhà, khoanh tròn nằm ngủ gà ngủ gật. Hạnh ngó
anh Pôộng đang cho thêm củi vào bếp. Ngọn lửa hồng lên, soi sáng căn nhà
rộng thênh thang. Anh Pôộng quay lại, vẫn thấy anh Thành ghi ghi chép
chép mãi mà chưa ngẩng lên, liền hẵng giọng:

- Anh Thành chưa tìm ra bệnh cho trẻ con lũ làng mình ư?
- Tìm ra chớ. Nhưng phải có thuốc chữa. Anh Pôộng còn nhớ con

suối Lung mùa này có nhiều cá, nhiều rùa không?

- Mấy trận mưa vừa rồi lớn lắm, suối dâng đầy, có đủ cá, đủ rùa đấy.
Anh Thành cười, vui vẻ trở lại:
- Thế thì được. Để mai chúng ta đi, kiếm ít cá, ít rùa đã.
Chủ tịch Pôộng thấy anh Thành xởi lởi, cũng vui lây.
- Vậy “Ta - bo” định kiếm cá suối về làm thuốc phải không?
- Cũng gần như vậy thôi . . .
- “Ta - bo” giỏi thật đó. “Ta - bo” bày cách cho cô y tá làng mình

giỏi như “Ta - bo” để cô ấy cũng chữa được bệnh cho dân làng đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.