DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 41

Pôộng bỏ đi rồi. Nó đi tìm con Vện Ốc không được, nó chẳng thèm quay
trở lại cái làng của Pôộng? Không – Pôộng tự trách mình – Anh Thành là
người tốt ụng, chẳng bao giờ như vậy. Tại Pôộng nóng ruột, nên nghĩ sai về
anh Thành thôi. Đến mai, Pôộng lại lên rừng, đi xa hơn nữa, phải tìm cho
được hai anh em Thành.

Trong lúc chủ tịch Pôộng đang bứt rứt buồn bã như vậy, thì anh Thành

và Hạnh cũng đang qua những giờ phút lạ lùng và lo lắng. Buổi sáng, anh
Thành chiều Hạnh, theo em đi đến khúc suối rùa, hy vọng tìm lại con Vện
Ốc. Trời đất còn mờ mờ hơi sương. Rừng cây mịt mùng và bóng tối vảng
vất trong những tùm lá um tùm. Con suối chảy ào ạt dưới chân. Bầy vượn
núi hú từng hồi lanh lảnh. Mấy tiếng gà gáy muộn gọi theo tiếng kêu của
chim đa đa ở xa.

Một con dẽ giun từ mỏm đá bên suối bun bút lên không trung rồi đâm

nhào xuống, lông đuôi xoè rộng, kêu lên những tiếng trầm trầm. Từ một
ngách, hẻm đá khác, dẽ giun mái cũng cất cánh. Vừa ngang tầm con đực, cả
đôi chim rẽ ngang bay song song về phía cánh rừng xanh thẳm, để lại
những tiếng kêu lanh lảnh.

Hạnh kéo tay anh Thành:
- Anh xem, lạ không kìa!
- Cái gì?
- Ai đã rút mũi tên ở thân cây giâu gia chiều qua rồi.
Anh Thành ngẩng lên. Chỗ Hạnh chỉ tay chỉ còn một vết sâu hoẳm,

nhựa cây ứa ra đã khô lại. Bất giác Hạnh dí sát vào bên anh, quay về phía
chỗ người lạ đứng hôm qua. Anh Thành vẫn bình tĩnh:

- Chắc ai trêu em thôi. Đây này, chỗ mũi tên cắm vào thân cây, cao

hơn cả đầu anh nữa ... Thôi, ta đi thêm một đoạn ngược dòng suối tìm Vện
Ốc.

Con đường càng lên cao, càng khúc khuỷu. Đám cỏ dại lâu ngày mọc

um tùm che cả lối mòn. Qua một ngách tường đá, đến một bờ vực. Hạnh
reo lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.