DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 43

bước. Người da ngăm ngăm hơi lùi lại, nhưng mũi giáo vẫn chĩa về phía hai
anh em.

- Có người ốm, cần tôi chăng? Nếu vậy, phải để tôi báo với chủ tịch

Pôộng rồi lấy thuốc đã.

Người da ngăm ngăm lầm bầm:
- Không biết chủ tịch Pôộng! Không được trở về làng nữa. Đi thôi!
Mũi giáo lại hất hất về phía trước. Đôi mắt gã thanh niên như muốn

dịu đi, nhưng cánh tay vẫn giương mũi giáo chắc nịch, nhọn hoắt. Anh
Thành ép chặt vai Hạnh vào cánh tay mình, vẫn bình tĩnh:

- Thì đi cũng được. Chỉ đường cho tôi, anh bạn!
Hai anh em theo hướng con người lại lùng đó, từ tốn bước đi. Gã

thanh niên đã chùng mũi giáo xuống, xốc chiếc nỏ đeo qua vai, đi sau hai
anh em Thành. Anh Thành vẫn không quay lại:

- Anh không hiểu nhiều tiếng Kinh à?
Vẫn không thấy trả lời. Đường lên cao, càng khó đi hơn. Những bờ

khe sâu hun hút. Sườn khe, những lùm cây hoa tú cầu nở rực rỡ. Bộ mặt gã
thanh niên không còn lạnh lùng như trước. Anh ta đưa một đầu cán giáo
cho Hạnh:

- Cậu bé nắm chặt vào. Đừng để ngã xuống vực.
Hạnh quay lại. Cán giáo đã ở sát tay. Gã thanh niên lần đầu tiên mỉm

cười với Hạnh. Hạnh hết cả lo sợ, hỏi:

- Tên anh là gì?
- Bố mẹ gọi là Kơ Lơng đấy.
- Sao anh Kơ Lơng lại bắn em?
- Không bắn vào người đâu. Bắn thử để gọi thầy thuốc ra thôi.
Anh Thành cũng cười:
- Kơ Lơng sợ vào làng chủ tịch Pôộng à?
- Sợ. Vì già làng dặn không cho vào. Vào làng, thầy thuốc không

chịu đi, nên phải bắt đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.