DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 49

Vện Ốc không sủa nữa, nhưng mắt nó đã ươn ướt.
Anh Kơ Lơng kéo con trăn và dắt Vện Ốc đi. Vện Ốc cào cào chân níu lại.
Nhưng anh Kơ Lơng kéo nó đi còn nhanh hơn. Về đến làng, Kơ Lơng giữ
nó ở ngay bên mình, đợi sẽ có dịp trả lại cho Hạnh.
Già làng vuốt mái tóc Hạnh:
- Bây giờ, ta trả lại con chó cho cháu.
- Cảm ơn già làng. Cháu nhớ con Vện Ốc quá.
Anh Thành cũng vui vẻ:
- Thế con trăn Kơ Lơng bắt được hôm trước, già làng giết thịt chưa?
- Rồi. Thầy thuốc sẽ được ăn thịt trăn. Thầy thuốc ở vùng xuôi chắc chưa
được uồng rượu với thịt trăn đâu! Ta lấy được một bát mật trăn ta chế
thuốc, để làm quà cho thầy thuốc đấy…
Anh Thành ngạc nhiên và vui mừng:
- Già làng biết làm cả thuốc mật trăn à?
- Biết làm chớ. Khi có những vết thâm tím do tụ máu trên người, cái mật
trăn thoa bóp thì quý lắm đấy.

*

**

Đã hơn một tuần trôi qua, anh em Thành sống với già làng và Kơ

Lơng. Anh Thành bận bịu giúp cho Kơ Lơng những thứ thuốc chữa bệnh từ
lá rừng và một số con thú hiếm. Già làng mừng lắm. Già làng không mấy
khi ra khỏi cửa nhà rông. Đêm đến, ánh lửa bập bùng đến tận khuya bên
cạnh già làng. Đôi mắt già làng lim dim như người ngủ. Khi ánh lửa lụi đi,
già làng mới thò tay khều cho ngọn lửa cháy to lên và hút một ngụm rượu
cần thật dài.
Anh Pôộng sau hôm gặp lại, chỉ có ở một ngày rồi cũng về làng mình.
Hạnh đâm buồn. Nhưng già làng biết hết. Già làng bảo Kơ Lơng:
- Cháu gọi cho ta thằng Xớt về đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.