DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 90

- Bác tưởng tôi là Phun - rô thật à?
- Bọn Phun - rô thỉnh thoảng đói, mò về buôn cướp của, cướp đồ ăn

và ăn trộm sâm xuống chợ đổi lấy gạo, lấy thịt mà.

- Bác cũng là bảo vệ ở đây, phải không?
- Không. Ta đi rừng giúp cho cán bộ Trinh thôi. Em ta đó mà. Nó

cũng là bộ đội dưới xuôi, ở với ta từ hồi thẳng Mỹ. Ta cắt máu uống rượu
thề với nó...

- Tên bác là gì?
- Y Buốc.

*

* *

Anh Trinh đón anh em Hạnh đến chiếc lán nhỏ của mình hết sức vui

vẻ. Anh vồn vã như gặp người quen cũ:

- Anh có dao cạo râu không? Xem này, tôi mới có nửa tháng không

có dao cạo, mà đám râu cằm phát triển vô tội vạ như Trương Phi rồi.

Hạnh bỗng bật cười. Anh Trinh cởi mở thật. Đôi hàng răng trắng lóa

của anh luôn luôn cười, lấp ló sau đám râu xồm xoàm. Anh giơ tay nhận
con dao cạo, rồi quay sang bác Y Buốc:

- Anh Y Buốc mời khách nước sâm giúp tôi, rồi anh đi kiểm tra nốt

khu rừng săn phía tây đi. Đêm qua tôi nghe có tiếng voi về, e rằng nó phá
đấy!

Y Buốc đi rồi, Hạnh uống bát nước màu nâu nhạt. Bát nước mát lạnh,

làm Hạnh tỉnh hẳn người. Nỗi mệt nhọc dần dần như tan biếu đi đâu mất.
Hạnh quay lại, thấy anh Thành đang chăm chú nhìn mình:

- Em thấy thế nào?
- Như nước vối có lần mẹ mua về, anh ạ!
Cả anh Thành và anh Trinh đều cười nức lên. Anh Trinh bảo:
- Quý hơn nước vối nhiều? Nước... chống mệt đó!
Rồi anh Trinh đặt lưỡi dao cạo râu xuống bàn. Anh vỗ vai Hạnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.