Đám người phía dưới lại càng cười rầm rộ thêm, Tây Thuần xấu hổ đỏ
mặt đến không còn hình dáng.
Cô cúi đầu về chỗ, ngồi kế Trình Dục Bắc, oán trách, “Anh cũng chẳng
giúp em tẹo nào, đúng là tàn nhẫn.”
Trình Dục Bắc cau mày, “Ai bảo cô cứ lo nhìn tôi.”
“Có liên quan đến nhau sao?”
Khóe môi Trình Dục Bắc giật giật, nhưng vẫn lặng im. Anh chỉ là người
bình thường, bị người ta nhìn chú tâm chứ vậy, vẫn có thể ghi chép lại là đã
hay lắm rồi, biết gì đâu mà chỉ bài cho cô chứ.
Tây Thuần làm mặt buồn khổ, kì kèo lôi kéo anh một phen, “Không biết
đâu, anh sai hết mà, hại em xấu mặt. Em xấu hổ không dám đi học nữa.”
“Không phải chỉ…” Trình Dục Bắc bất đắc dĩ nhìn bộ mặt tủi hờn của cô,
“Được được, cô muốn bồi thường thế nào đây?”
Thoáng cái Tây Thuần đã bật cười hớn hở, “Mời em ăn đi, em muốn ăn
tiệm cơm đối diện trường.”
Thật sự trở mặt còn nhanh hơn trẻ con nữa, Trình Dục Bắc suy nghĩ, vẫn
có thể tiết kiệm được chút ít, “Còn chưa chịu ngồi dậy?”
Tây Thuần lon ton bắt kịp anh, mặt cười tủm tỉm.
Hiếm khi Trình Dục Bắc một mình ăn cơm với nữ sinh, có chăng nữa thì
phần lớn đó là do việc có liên quan đến hội sinh viên, hoặc là trao đổi
chuyện học. Thế nên khi các bạn học thấy Tây Thuần và Trình Dục Bắc
cùng nhau ăn cơm, đều không kiềm được ngoảnh đầu nhìn hai người họ.
Tây Thuần nhíu mày, “Bọn họ nhìn em mãi thế, chả nhẽ giờ ai cũng biết
chuyện xấu hổ của em?”