chạy lấy người chắc em khóc chết mất thì sao đây? Anh nhất định phải về
với em, phải theo dõi anh từng giây từng phút một em mới yên tâm được.”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, lòng xúc động không thôi.
Anh nắm tay cô, “Được thôi.”
Chỉ cần cô nói, anh đều bất khả kháng.
Cô đâu nào biết mình quan trọng với anh bao nhiêu.
Anh ôm chặt cô, là tự anh không thể tách xa cô được, chứ không phải cô
không thể xa cách anh.
Tây Thuần không hề biết lúc này đây anh đang cảm thấy vô cùng bình
yên, chỉ nghĩ anh vậy mà không dạy dỗ cô chuyện cô dám vứt chổi lung
tung, đúng là chuyện lạ hiếm thấy nha.
Đêm đó Tây Thuần không về phòng mình, cô không hề sợ hãi, tuy nhiên
cũng chút căng thẳng, chỉ tẹo tẹo thôi. Mấy cô bạn cùng phòng hay bán tàn
này nọ cũng từng đề cập qua chuyện này, thuê phòng ở ngoài cách âm
không tốt, thường hay nghe những âm thanh kì lạ. Không cần nhiều lời
cũng biết thanh âm đó đại diện cho cái gì rồi. Thậm chí họ còn nói hai
người yêu nhau, bên nhau mà không xảy ra gì đó, dám chắc không bình
thường luôn.
Bây giờ Tây Thuần cảm thấy lòng mình rối như tơ vò, tim mỗi lúc một
đập mạnh hơn .
Cô thì hỗn loạn rối rắm, lo lắng đủ điều trong khi người kia thì vẫn cứ bộ
dáng không biết sợ là gì, càng làm nổi bật bộ dạng khẩn trương ngốc
nghếch của cô.