Cô sợ, cô không biết giây tiếp theo đây, anh sẽ như thế nào.
Cô hệt như được đẩy lên tận mây xanh, bây giờ đang lao xuống vực sâu
vạn trượng.
Cô cảm giác được cơn đau đang ập đến, không nén được nước mắt, bản
thân thì không hay biết gì.
Trình Nghi Bắc thấy nước mắt cô, dường như không thể chịu được, quay
đi, không nhìn cô nữa.
Anh ngồi xuống sofa đơn, tay gõ bàn, có lẽ anh muốn tâm tình mình ổn
định lại.
“Lần đầu tiên gặp anh là em đã lên kế hoạch rồi?” Thật lâu, thật lâu sau
giọng anh lại truyền đến lần nữa.
“Không phải đâu.” Thật ra thì cô cũng muốn tìm một người bạn đồng
hành thật bình thường thôi, cùng cô đi đến cuối đời, cứ nghĩ thế, nào ngờ lại
gặp anh.
“Ở tiệc rượu là chuyện ngoài ý muốn à?” Anh quay mặt lại nhìn cô.
Cô khẽ cắn môi, “Không phải ngoài ý muốn đâu ạ.”
Được lắm, suýt chút nữa là anh đã khen cô rồi, còn có thể trả lời được.
Cả đời cô chỉ mưu tính lần này thôi, duy chỉ có một lần mà thôi.
Đỗ Trạch Nhiên đổi rượu cho anh, anh thấy bất thường, nên không uống,
tuy nhiên anh là người không phải thánh, người nên phòng đã phòng, rốt
cuộc vẫn bị dắt mũi. Anh đã nghĩ rất nhiều, còn tưởng Đỗ Trạch Nhiên đa
mưu túc trí, vì lẽ đó mà đỗ lỗi cho Đỗ Trạch Vân, vậy mà từ đầu chí cuối,
anh chưa bao giờ ngờ tới cô, chưa mải mai nghi ngờ dù chỉ một lần.