DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1274

Sở Phi Dương làm một thủ thức “sát” với thiếu niên cao lớn đang quay

đầu lại làm bộ cục cưng ngoan cầu xin tha thứ, nhìn Tín Vân Thâm uỷ uỷ
khuất khuất quay đầu đi, mới thoả mãn chỉnh chỉnh y trang, đi làm việc.

Xử lí xong việc vặt của các viện sư thúc và và chúng đệ tử, trời đã gần

đến trưa. Sở Phi Dương nhớ đến Quân Thư Ảnh một mình ở nhà, còn
không biết muốn uỷ khuất thế nào, lúc này trở về dỗ dỗ, thời cơ vừa đẹp.
Dỗ dành y lên núi, buổi chiều là có thể gặp được Lân Nhi, đến lúc đó cho y
một cái kinh hỉ, buổi tối hôm nay tất nhiên lại — ta cần ta cứ lấy rồi.

Hạt châu bàn tính trong lòng Sở Phi Dương đang leng keng rung động,

cước bộ phiêu nhiên hạ sơn. Còn chưa tới trước gia môn, đã nhìn thấy nhi
tử nhà mình đang cùng hài tử của một vị sư thúc chơi đùa trên cỏ. Hình ảnh
hai tiểu oa nhi trắng ngần dưới ánh mặt trời chỉ nhìn thôi đã thấy hạnh
phúc. Sở Phi Dương bất giác dừng chân, trong lòng lại tự nhiên nhớ tới tiểu
nhi tử nhà mình đã rời nhà hơn một năm, cũng bắt đầu cảm thấy không nỡ.
Ngẫm lại Quân Thư Ảnh và Lân Nhi cốt nhục liên tâm, vậy trong lòng
không biết còn nhớ mong thế nào. Vừa nghĩ như vậy, lại nhớ tới mình khi
dễ Quân Thư Ảnh quả có chút quá mức, hận không thể nhanh chóng trở về
nói cho y biết tin tức hôm nay nhi tử sẽ trở về, ôm y vào lòng hảo hảo
thương yêu dỗ dành…

“Tiểu Thạch Đầu, vì sao đệ lại gọi là Tiểu Thạch Đầu.” Chỉ nghe thấy

hài tử kia hiếu kì hỏi.

Tiểu Thạch Đầu bộ dạng khờ dại đáp: “Bởi vì cha đệ thiếu hiểu biết.”

Sở Phi Dương nghe vậy nghẹn một chút, đây là do tên bại hoại nào dạy

Tiểu Thạch Đầu.

Lại nghe Tiểu Thạch Đầu nói tiếp: “Nhưng tên Lân Nhi của đệ rất hay.

Ai ~ Lân Nhi cái gì cũng tốt, đệ thật nhớ Lân Nhi của đệ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.