DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1598

Trình Tuyết Tường cười cười nói: “Sở huynh quá khiêm nhường, cái gì

mà thiên hạ đệ nhất, chẳng qua là người trên giang hồ trong lúc nhàn rỗi
nên bàn tán. Hơn nữa nếu không phải là Sở huynh không chuyên chú với
danh đao danh kiếm, cái gọi là vũ khí bất quá cũng chỉ là thuận tay nhặt lên
rồi lại tùy ý bỏ đi, thì vị trí thứ nhất trên binh khí phổ này cũng nên là sẵn
sàng để cho Sở huynh.”

Đầu lông mày Sở Phi Dương khẽ nhíu, không đợi hắn mở miệng, Trình

Tuyết Tường nhẹ nhàng vuốt ve kiếm trong tay, cười nói: “Nhưng bất kể là
như thế nào, thì Ảnh Nhẫn cũng là vật chí ái trong lòng ta.”

Sở Phi Dương cười cười nói: “Tại hạ đối với binh khí cũng chỉ coi như

là một công cụ thuận tay sử dụng. Lấy hay bỏ tùy ý, được phép tiêu sái,
nhưng thiếu đi một chữ ‘thần’. Trình huynh đối với Ảnh Nhẫn đã đến cảnh
giới thiên nhân hợp nhất. Có được điều này thì binh khí mới có sinh mệnh
của riêng nó, chỉ khi được chủ nhân nắm giữ trong tay nó mới có thần khí.
Điểm này tại hạ lại chỉ có thể cúi đầu vọng kỳ.”

“Mới sáng sớm hai vị đã ở trong này thảo luận võ học cao thâm gì

vậy?” Thanh Lang bất thình lình từ ngoài đi vào, còn đang ngáp ngắn ngáp
dài, tựa vào hồng trụ trong tiểu viện, chế nhạo nói.

Sở Phi Dương nhìn y, nói: “Thanh huynh sớm a. Cao Phóng thế nào?

Thư Ảnh cũng đang thấp thỏm.”

“Ta tối hôm qua cơm còn chưa kịp ăn đã phải đi đón hắn trở về, hắn

đương nhiên bình an vô sự.” Thanh Lang khoát tay áo nói, “Ta nói, các
ngươi cũng là quá vô tâm, ta đi đón người bất quá cũng chỉ một lát, nhưng
vừa về đến nơi thì các ngươi ai nấy cũng đều mất dạng, ta và Cao Phóng
cũng chỉ còn một chút canh thừa thịt nguội để ăn, thật sự là thê thảm đến
cực điểm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.