DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1616

Ảnh căn bản không rảnh bận tâm. Trong mắt y lúc này chỉ có tấm lưng
quen thuộc kia, tấm lưng không thèm để ý đến tiếng y hô hoán, lắc mình
một cái liền trượt xuống sơn động.

Quân Thư Ảnh cắn răng, cũng cúi người chui vào trong. Phía trên cửa

động cũng không quá dốc, vẫn còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng người
mà đi. Nhưng đi được vài bước thì càng ngày càng dốc hơn chỉ đứng thôi
cũng đã rất khó khăn. Nhìn bóng dáng phía trước rất nhanh lao xuống dưới,
nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của y, Quân Thư Ảnh chỉ có thể bổ
nhào, thuận theo sườn dốc mà trượt xuống, chăm chú theo sát bóng dáng
kia. (2 anh chơi cầu trượt =)))

“Sở Phi Dương, ngươi dừng lại cho ta!” Quân Thư Ảnh cả giận nói, tiện

tay nắm lấy ngọc bội đeo trên người ném về phía trước.

Thân ảnh kia đối với thanh âm của y vẫn là bỏ ngoài tai, tiếp tục trượt.

Sườn dốc càng lúc càng dựng đứng, cũng may mặt trên rêu xanh mọc

rậm rạp, hết sức trơn trượt bởi vậy cũng không cảm thấy quá khó khăn.

Nơi này đã cách động khẩu rất xa, dương quang không thể chiếu tới,

nhưng trong động lại có những tia sáng yếu ớt, không biết là từ nơi nào
chiều tới. Người luyện võ tai thính mắt tinh, chỉ cần ánh sáng nhàn nhạt
như vậy cũng có thể miễn cưỡng quan sát sự vật.

Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, chỉ một mực chăm chú nhìn bóng dáng

phía trước, ngay cả đã trượt xuống dưới bao lâu y cũng không để ý.

Thân ảnh đó trước sau cách y không xa không gần, không chịu dừng lại

cũng không vượt quá xa.

Quân Thư Ảnh nhìn hắn, đáy lòng không khỏi dâng lên oán phẫn. Sở

Phi Dương từ khi nào lại ngoảnh mặt làm ngơ với y như vậy, làm như
không thấy? Cứu người quan trọng đến vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.