DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1769

“Tiếp tục còn chần chừ, đến khi mặt trời xuống nước sẽ rất lạnh. Hảo

cảnh không phải lúc nào cũng có, đại trượng phu không cần câu nệ tiểu
tiết.” Sở Phi Dương cười nói, “Đến, nhanh đem xiêm y cởi ra. Đợi lát nữa
vi phu còn phải giặt giũ, ai.”

Nói đến việc này, Quân Thư Ảnh khó mà có được một chút áy náy đi.

Y khẽ dang hai tay, để Sở Phi Dương cởi bỏ ngoại sam cho mình, nhìn

một góc y sam bị máu tươi vấy lên, quả thực rất chướng mắt.

“Cái này không cần ngươi giặt nữa, ném đi.” Quân Thư Ảnh hào phóng

nói.

“Ngươi nói quá đơn giản a!” Sở Phi Dương trừng mắt nhìn y, “Ném?

Xiêm y này là thời điểm chúng ta đi kinh thành đã tìm đến trang tử chuyên
may vá nổi danh khắp thiên hạ, còn tìm đến hiệu may tốt nhất ở đó để may
đo vừa vặn, ngươi có biết là tốn bao nhiêu tiền không? Nói ném là ném
sao?!”

“Chúng ta xuất môn làm việc, vẫn là luôn gặp phải những chuyện đánh

đánh giết giết, ai bảo ngươi thu dọn xiêm y này mang theo làm gì!” Quân
Thư Ảnh cũng đáp trả, lại khoát khoát tay, “Lại nói, một chút tiền ấy ta còn
không để tâm, nhưng xiêm y đã dính máu thì dù có tẩy sạch ta cũng sẽ
không mặc nữa.”

Sở Phi Dương thở dài một tiếng trong khi Quân Thư Ảnh đã tự mình cởi

bỏ xiêm y ném lên phiến đá, động thân nhảy xuống hồ.

Một bóng trắng xuyên giữa làn nước, tới giữa tiểu đầm mới từ dưới mặt

nước ngoi lên, Quân Thư Ảnh vuốt nước trên mặt, nhìn về phía bờ đã
không còn thấy Sở Phi Dương ở đâu.

Quân Thư Ảnh chẳng quan tâm hắn lại bày ra trò gì, được hồ nước ấm

áp bao quanh khiến cho một thân mệt mỏi vừa mới trải qua một trận đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.