Phiên ngoại 12: Nếu khi đó gặp nhau -Hạ 2
Sở Phi Dương nâng kiếm nghênh đón. Chạy tới phụ cận thì, chỉ nhìn
thấy một thân ảnh với màu da xám xịt, hình như là một con quái vật đang
dùng móng vuốt sắc bén nắm một thiếu niên, cái miệng tanh hôi hung ác
cắn trên vai thiếu niên, tức giận mà vẫy vẫy đầu, dường như đang muốn cắn
xuống một miếng thịt.Người thiếu niên nhìn qua có vẻ vô cùng suy yếu, đã
không còn sức hoàn thủ, chỉ còn đôi mắt hơi hé mở, hiện lên chút quang
mang ảm đạm tối tăm, dường như phẫn hận tận xương, lại tựa như nản lòng
thoái chí, không chút sức sống.
Sở Phi Dương thu kiếm, nhặt lên một cục đá, hướng quái vật đang nổi
khùng kia bắn tới. Thạch tử sắc nhọn vèo một cái cắm vào mắt con quái vật
kia. Quái vật thống khổ rống lên một tiếng, tiêm trảo che lại con mắt đang
chảy máu, muốn đem thứ gì đó đang chảy ra nhét trở lại, lại muốn mang
thạch tử chui trong mắt trảo đi ra, thống khổ bất kham.
Sở Phi Dương đỡ lấy thiếu niên yếu ớt, chỉ thấy toàn thân y lạnh buốt,
run rẩy không ngừng. Sở Phi Dương thấy y sợ hãi, vỗ vỗ trấn an, ôn nhu
nói ” Tiểu huynh đệ, không cần sợ, ta mang ngươi ra ngoài.”
Thiếu niên kia mờ mịt nhìn hắn một cái. Sở Phi Dương thấy bộ dáng y
như sắp ngất xỉu, lại nhìn một chút vết cắn trên vai y, huyết nhục mơ hồ
thực khiến người ta khiếp sợ. Sở Phi Dương vội vàng lấy thuốc giải độc ra
rắc trên vết thương, để ngừa quái vật kia có nọc độc gì đó, đem người
khiêng đến trên vai, hướng ngoài động đi đến.
Không biết đi bao lâu, tựa hồ thông đạo vô biên vô hạn kia không có lối
ra. Sở Phi Dương chợt nhớ tới bản thân đang ở trong trận pháp, nếu như
không phá được trận, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không ra được. Vậy mình mang
cậu thiếu niên này……… hẳn, cũng là giả.