Sở Phi Dương có chút luống cuống tay chân mà xé mở nội sam của
mình, cẩn thận đem vết thương trên vai Quân Thư Ảnh bao lại. Chà xát bàn
tay lạnh giá của y, nhưng rốt cuộc cũng không nóng lên được.
Sở Phi Dương cầm túi rượu, nhìn khuôn mặt vừa có chút xa lạ vừa quen
thuộc của thiếu niên, thần sắc phức tạp ” Đắc tội.” Liền ngậm một ngụm
rượu, áp vào đôi môi mềm mại của thiếu niên mớm vào.
Sau khi uống vài ngụm rượu, thiếu niên bị sặc mà ho khan vài tiếng, bắt
đầu có phần tỉnh táo lại, trên người cũng có chút nhiệt độ.
” Thư Ảnh, đừng sợ, ta ở chỗ này, ta nhất định mang ngươi ra ngoài,
đừng sợ .” Sở Phi Dương vén mái tóc rối bời trên trán Quân Thư Ảnh lên,
yêu thương nói ra, nắm bàn tay gầy nhỏ non mềm của y, mười ngón tương
giao chậm rãi vì y truyền vào nội lực.
Mi mắt Quân Thư Ảnh khẽ run, chậm rãi mở ra hai mắt, đối diện với
ánh mắt tràn đầy yêu thương lo lắng của Sở Phi Dương.
Quân Thư Ảnh trừng mắt nhìn, phảng phất như không biết mình ở nơi
nào.
” Thư Ảnh…….” Sở Phi Dương mở miệng.
” Ngươi sao biết tên ta?” Quân Thư Ảnh hỏi. Âm sắc niên thiếu trong
trẻo khiến cho Sở Phi Dương có cảm giác quái dị nói không lên lời.
” Là ….. là lúc ngươi hôn mê nói cho ta biết.” Sở Phi Dương lộ ra bộ
dáng tươi cười nhu hoà, giống như một đại ca ca sờ sờ mái tóc của Quân
Thư Ảnh vẻ mặt vẫn đang nghi hoặc, ” Ta nghe nói Thiên Nhất giáo giáo
chủ muốn đoạt tiên thảo trong động này, cho nên mới cố ý theo vào, vốn
định ngăn cản ma đầu kia, không ngờ tới đánh bậy đánh bạ cứu được tiểu
huynh đệ. Ngươi không thấy đây là một loại duyên phận hả.” trước đây hắn
nghe Cao Phóng nói qua một đoạn hồi ức, chỉ là từ đó không dám chủ động