Lý trí biết như vậy, nhưng cảm giác rất chân thực, sức nặng cũng chân
thực như vậy, Sở Phi Dương dù thế nào cũng không thể bỏ mặc.
Mắt thấy cứ mù quáng đi về phía trước chỉ vô vọng không thể thoát ra
ngoài, vết thương của thiếu niên cũng cần chữa trị gấp, Sở Phi Dương tuỳ ý
chọn một con đường nhỏ cắt với thông đạo rẽ vào, đi vào một thạch động
không lớn lắm, cẩn thận đem thiếu niên kia đặt xuống mặt đất.
Thiếu niên lúc này đã hôn mê, đôi môi khô khốc nứt cả da, toàn thân
đẫm máu, trên người không ít những vết thương nho nhỏ, nặng nhất vẫn là
vết thương trên vai.Tuy đã được đắp dược trị độc cầm máu, nhưng vẫn cần
băng bó tỉ mỉ mới tốt.
Sở Phi Dương rút kiếm, dùng mũi kiếm cẩn thận đem y phục quanh
miệng vết thương vạch ra, lộ ra vết thương trên bả vai. Lại móc túi rượu
đem vết thương cùng da dẻ xung quanh tinh tế rửa sạch, đang muốn đặt túi
rượu xuống, xé xiêm y nơi miệng vết thương ra để băng bó thì, lại bị một
nốt ruồi đen nho nhỏ trên vai thiếu niên thu hút sự chút ý.
Ở đây……. ở đây rõ ràng là………
Sở Phi Dương có chút khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thiếu
niên, do dự mà đưa tay lau khô vết máu trên mặt y, lộ ra khuôn mặt chưa
hết tính hài tử, nhưng nơi mi mày thanh tú kia lộ ra nét rất quen thuộc.
Cái tên bên miệng, sẵn sàng bật ra. Sở Phi Dương nóng ruột nhưng tận
lực phóng nhẹ lực đạo, chuyển từ khuôn mặt thiếu niên sang bên tai
y_______
Không có gì cần hoài nghi nữa. Tất cả tiêu ký dù nhỏ nhất trên người
thiếu niên đều cùng người nọ tương đồng, không có bất luận cái gì sai
biệt.” Thư…. Thư Ảnh…. ” trong lòng Sở Phi Dương không biết là tư vị gì,
thanh âm gọi run rẩy, nhưng không truyền vào được trong tai thiếu niên
đang hôn mê kia.