DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 633

Bắc.Nhiệm vụ lần này quả thực không đơn giản. Bất tri bất giác, mùa xuân
yên lặng qua đi, gió mùa hạ đã thổi qua đầu cành, thổi tới muôn hoa đua nở
trên Lãng Nguyệt Sơn, cây cối đơm hoa kết trái lại vì mùa thu mà rụng
xuống. Đợi đến sáng sớm một ngày, bầu trời đột nhiên rơi xuống từng bông
tuyết nhỏ vụn, Cao Phóng cuốn chặt áo choàng, hướng lòng bàn tay thở vài
khẩu bạch khí, ngửa đầu nhìn bầu trời thăm thẳm.

” Đã mùa đông rồi….” Cao Phóng nhẹ giọng nỉ non, đè lên ngực, nơi đó

có một khối noãn ngọc mà mấy tháng trước Tín Vân Thâm đã gửi về cho y.

Đang ở nơi hoang vắng, Tín Vân Thâm cũng không thể kiếm được khối

ngọc quý giá hiếm có gì, khối ngọc này bất quá là dùng chút bạc mua được
từ người bán rong ven đường. Hắn biết Cao Phóng ở Thiên Nhất Giáo dù
đã nhìn quen kỳ trân dị bảo cũng sẽ không lưu tâm khối ngọc này tầm
thường. Bởi vì…. này là hắn tặng.

Cao Phóng đem ngọc thạch từ trong lòng lấy ra, dán ở bên mặt, cảm

giác trơn nhẵn mà ấm áp.

” Vân Thâm, ngươi chừng nào thì về nhà….” Cao Phóng khẽ thở dài.

Trời gần chạng vạng, tuyết rơi càng lớn hơn, từ những bông tuyết như

hạt muối đã biến thành tuyết lớn như những sợi lông ngỗng. Nô bộc trong
Thanh Phong kiếm phái đi tới đi lui, chuẩn bị bữa tối cho toàn bộ môn phái.

Lúc Cao Phóng thấy được thân ảnh kia, là lúc y đang ở trong hiệu thuốc

thu dọn thảo dược.

Y ở trong Thanh Phong kiếm phái đã hơn một năm, bất tri bất giác mà

thành đại phu của các bậc trưởng bối trong Thanh Phong kiếm phái. Không
ai bổ nhiệm, không ai sai khiến, thế nhưng mọi người đều thuận lí thừa
chương mà thừa nhận địa vị của y, toàn bộ nhà thuốc trong phái đều thành
địa bàn của y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.