không biết là vì xúc động phẫn nộ hay do uống rượu mà mặt mày hồng
nhuận, trong mắt bắn ra quang mang.
“Dương huynh, ngươi nhỏ giọng chút, nơi này dù sao cũng là địa giới
của Thanh Phong Kiếm Phái…..” Có người nhắc nhở nói.
“Nhỏ giọng cái rắm, Sở Phi Dương hắn tính cái rắm!” Tráng hán vẻ mặt
dữ tợn xen mồm vào nói. Hắn nâng lên ly rượu, cụng ly, mồm mép lém
lỉnh: “Ta nói các ngươi hay, tiểu tử họ Sở kia, hắn có gì tốt? Hắn là cái gì?
Hắn chính là tên thích nam nhân….ân.” Tráng hán làm kí hiệu hạ lưu, kéo
dài thanh âm. Vài người nhìn quanh, cùng nở nụ cười.
“Ta nói với các ngươi. Biết vết sẹo trên mặt Dương huynh làm sao có
không?” Tráng hán vỗ vỗ cái bụng no nê, tiếp tục nói:
“Họ Sở kia làm đó, kia thật đúng là một hồi ác chiến, Dương huynh,
ngươi nói có phải thế không?”
Nam nhân khoát tay áo, vẻ mặt khiêm tốn: “Không đáng nhắc tới,
không đáng nhắc tới.”
“Sao lại không đáng nhắc tới?!” Khuôn mặt dữ tợn của tráng hán bắt
đầu run run, mở trừng hai mắt: “Chuyện như thế này làm sao có thể không
nói, nói ra để mọi người nghe một chút, cũng là để mọi người xem xem tên
tiểu bạch kiểm họ Sở kia tiểu nhân đê tiện ra sao. Ta nói cho các ngươi, có
một lần, Hắc la sát Dương huynh của chúng ta dám đơn độc đấu với bọn
giặc cỏ trên Hùng Cẩu Sơn, Dương huynh toàn thân đẫm máu hăng hái
chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm, đem hơn 500 tên thổ phỉ cực kì hung ác
kia đánh cho thất linh bát lạc. Dương huynh thể lực đã chống đỡ hết nổi,
tiểu tử họ Sở kia đúng lúc này nhảy ra, giải quyết vài tên đạo tặc còn lại,
Dương huynh quang minh lỗi lạc, làm sao biết được hắn là đến cướp công,
còn nói lời cảm tạ với hắn. Thế mà hắn lại nhân cơ hội đó chém Dương
huynh một đao…”