ĐƯỜNG VỀ - Trang 139

bác thấy cô bé ấy ăn mà cũng đổ mồ hôi”. Ông chủ cười ha hả, Lộ Viêm
Thần nghe thế cũng khẽ cười.

Anh thấy ông chủ đúng là người tinh mắt, năm đó nhiều khách quen như

vậy mà vẫn còn nhớ Quy Hiểu.

Trong radio vang lên một bài hát cũ.

Quy Hiểu tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh. Xe tắt máy thì bên

trong tối mù, chỗ để xe lại bừng bừng sáng lóa, Lộ Viêm Thần cởi dây an
toàn của mình ra, khuôn mặt ngược sáng nhìn về phía cô.

Quy Hiểu cắn môi, lại cười.

Nét cười ấy hắt vào mắt anh, khiến cho anh không thể không nghĩ đến

phải làm một chuyện, vì thế người nào đó tiến lại gần: “Vui thế à?”

“Đương nhiên là vui rồi, sao anh không nói cho em?” Từ sân bay đến nhà

chủ nhiệm của Tiểu Nam, quay về chỗ này cũng đã qua gần sáu tiếng, thế
mà bây giờ anh mới nói.

“Buổi chiều đi làm việc chính với em, khó mà nói được”.

Cô thấy không đúng lắm, khẽ khàng chỉnh lại: “Đây cũng là việc chính

mà”.

Eo bị tay anh nắm lấy.

Quy Hiểu không nói gì tiếp nữa, tim như muốn nảy lên khỏi đất, nhảy,

nhảy… Nín thở, gắng gượng đè lại nơi cổ họng. Dù là anh thuở thiếu thời,
hay là anh của ngày hôm nay, vẫn có thể khiến cô cảm giác được dòng máu
trong người mình điên cuồng chuyển động đến nóng bừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.