ĐƯỜNG VỀ - Trang 223

“…”

Lúc đóng vảy thì cực kì khó coi, soi vào gương toàn là một vết sẹo đen

màu máu, phía trên xương gò má bên trái, xấu quá, mà cô lại không dám gỡ
ra, cũng không dám bôi thuốc. Bị bác sĩ hù dọa nói không được chạm vào,
chạm rồi sẽ để lại sẹo. Đến khi vết thương này khỏi hẳn cũng mất hai tháng,
qua kì thi giữa kì, anh cũng chỉ hỏi thăm vào buổi chiều đầu tiên, sau này
cũng không đề cập thêm nữa, sau này khi lành rồi, anh vẫn thích đưa tay
vuốt nhẹ vết thương này của cô, đã từng đau, da cũng mỏng, đỏ hơn so với
những chỗ khác. Nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.

Như được người ta chụp ảnh lại, từng bức hình bay tới rất nhanh, rồi lại

vội vã đảo về.

Cô đứng giữa sân vẫn động ôm lấy nửa bên mặt trái, nước mắt nhạt nhòa,

vừa nghe chủ nhiệm nhắc nhở, mấy cô gái bây giờ đúng chẳng là được gì…

Cô thở hổn hển gắng sức, muốn tỉnh nhưng lại không thể thoát khỏi cơn

mơ.

Hất chiếc lọ rơi xuống, hất cả cánh cửa trong phòng bác sĩ, cô vừa khóc

vừa kêu: “Lộ Thần…”

Sức nặng trói buộc cả người đột nhiên biến mất. Cơ thể cô khẽ động, vội

vàng mở mắt ra, thở hổn hển rồi ngồi dậy.

Không có ánh sáng. Tất cả các ngọn đèn đều tắt hết. Vừa mơ màng tỉnh

lại, ý thức còn chưa kịp quay về, cô vội nhìn quanh tìm người đã tắt đèn.

Căn phòng này khá nhỏ, không có sô pha, muốn tìm anh đúng là quá dễ

dàng, ngay bên bệ cửa sổ, chiếc bệ bằng gỗ với chiều rộng bằng một người,
Lộ Viêm Thần ngồi ở đó, một chân chống cạnh bên, đầu tựa vào cửa kính,
cả người được bọc kín trong chiếc vải bông, hai tay khoanh lại, anh ngủ
trong một tư thế không lấy gì làm thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.