ĐƯỜNG VỀ - Trang 367

“Được mà, uống sẽ có sữa nhiều”. Cô đặt ly trà sữa lên tủ đầu giường,

bưng chiếc nôi trẻ em tới trước mặt anh.

Bé con mở to mắt, đang nghiêm túc đạp chân, rất có nhịp điệu.

“Hôm qua em còn thấy lạ, sao con không cười, không lẽ tính tình giống

anh thì sao em chịu nổi chứ”. Quy Hiểu năm trên giường bệnh, cánh tay đặt
lên cạnh nôi, “Bác sĩ nói, ít nhất phải một tháng sau con mới cười được”.

Tay phải anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con. Con gái anh

cũng dừng chân lại, khóc òa lên mà không hề báo trước.

……….

“Đói bụng rồi”. Quy Hiểu làm mẹ mấy ngày đã có kinh nghiệm, cô an ủi

Lộ Viêm Thần rồi ôm con gái lên, vừa định cho con bú lại thấy có gì đó
không đúng.

Lộ Viêm Thần thì vẫn thái độ “đúng rồi, giờ mới thấy được bú sữa là

sao”, bình thản ung dung đẩy xe lăn lại gần hơn một chút, chờ xem.

“Có gì đáng xem chứ… Xoay sang chỗ khác, xoay qua chỗ khác đi anh”.

Lúc bác sĩ hướng dẫn cách cho con bú cô đã ngại lắm rồi, giờ còn trước mặt
Lộ Viêm Thần - càng không được. Lộ Viêm Thần hơi nhíu mi, không nhúc
nhích.

Người mẹ trẻ tuổi mới đương chức không còn lựa chọn nào khác, cô kéo

rèm lại, trốn khỏi ánh mắt của anh.

Sau một tấm màn, tiếng khóc không còn nữa, phòng bệnh yên tĩnh lạ

thường, chiếc đồng hồ lớn trên tường tính toán giúp họ từng giây từng phút.
Lộ Viêm Thần nghĩ, hai ba ngày nữa Quy Hiểu cũng phải cởi ra thôi, khi ấy
anh có nhìn cũng không muộn. Thế là, anh nhàm chán ngồi trên xe lăn,
nghe kim giây di chuyển, rồi lại nhìn hình bóng phía sau màn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.