"Hôm nay huấn luyện quân sự thế nào?" Dưới lầu, xa xa có tiếng ồn ào
cao thấp không đồng nhất, nhưng giọng nói của Phó Minh Thời vẫn truyền
đến rõ ràng vang ở bên tai cô, trầm thấp êm tai.
Chân Bảo “dạ” một tiếng.
"Có mệt không?" Phó Minh Thời dựa vào trên ghế sa lon ở phòng
khách, không tập trung mà nhìn Hắc Đản ngồi xổm ở trước mặt anh. Thiếu
cô, biệt thự này giống như thoáng cái trống rỗng, chạng vạng tối vừa trở về,
nếu như không phải còn có con chó thuộc về cô, trong nháy mắt thậm chí
Phó Minh Thời hoài nghi, có phải Chân Bảo là một người trong giấc mơ lúc
anh buồn chán nằm ngủ hay không.
Nhưng điện thoại kết nối, nghe được giọng nói căng thẳng của cô, lòng
của anh cũng yên tâm lại.
"Coi như không tồi, các cậu ấy đều bảo nóng, nhưng bên này lạnh hơn
thành phố C." Chân Bảo cười trò chuyện những chuyện hằng ngày trong
trường học, "Đúng rồi, lớp chúng em có người bạn học cùng trường cấp ba
với em."
Phó Minh Thời hơi nheo mắt lại, "Nam hay nữ vậy?"
"Nữ, ở phòng ngủ bên cạnh chúng em."
Phó Minh Thời dựa vào trên ghế sa lon một lần nữa, xoa đầu Hắc Đản,
nói: "Nếu như em muốn bảo vệ bí mật, chuyện của chúng ta, thì không thể
nói với bạn học kia." Lo lắng Chân Bảo gặp được bạn học không để ý nói ra
bí mật, tự tìm phiền toái. Có đôi khi, càng là người quen bên người, càng
không cách nào tiếp nhận bạn một bước lên trời, sẽ dẫn đến ghen ghét đố
kị.
Đương nhiên Chân Bảo sẽ không nói với Phùng Nguyệt, nếu như không
quan trọng cô cũng sẽ không nói cho ai biết.