EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 164

Từ lúc hai người sóng vai đi xuống cầu thang Phó Minh thời đã đoán

được thân phận của Mạnh Kế Ninh, là một sinh viên năm hai ngây thơ, Phó
Minh thời hoàn toàn không bận tâm, nhìn Mạnh Kế Ninh gật gật đầu, liền
một tay tiếp lấy túi sách giáo khoa của Chân Bảo, một tay vòng qua ôm lấy
bả vai cô xoay người, nhanh chóng đi ra sân trường, "Đi xe đến hả, hình
như anh nhìn thấy xe của em rồi”.

Anh bỏ qua Mạnh Kế Ninh, Chân Bảo cảm nhận được vòng tay ấm áp

của Phó Minh Thời, trong tình huống này, chỉ có thể quay đầu lại tạm biệt,
nhỏ giọng nhắc nhở Phó Minh Thời: "Ở đây đông người, anh đừng như
vậy..." Tại sao mỗi khi gặp cô anh đều thích ôm bả vai của cô như vậy?

Lúc này Phó Minh Thời nghe lời buông tay ra.

Chân Bảo nhẹ nhàng thở ra, hai người cùng đi lấy xe đạp, dắt xe ra, Phó

Minh Thời bỏ tui xách trước giỏ xe, sau đấy để Chân Bảo vịn xe, anh xoay
người điều chỉnh yên xe. Chân Bảo không rõ ràng cho lắm, đến lúc Phó
Minh Thời giữ lấy tay lái, cô mới hiểu được ý của anh.

Nhìn cái người đang ngồi trên yên xe, Chân Bảo nhịn không được cười

lên.

"Ngồi lên." Phó Minh Thời ngồi vững, quay đầu lại gọi cô.

Chân Bảo ngoan ngoãn bước qua, cô ngồi vào chỗ, lúc này Phó Minh

Thời mới co chân dài, chở cô đi.

"Trưa nay muốn ăn ở đâu?" Phó Minh Thời nhìn phía trước hỏi, "Đi ăn

lẩu?" Những nơi đắt tiền, cô ăn không thoải mái.

Chân Bảo nghiêm túc nghe giảng bài, đến tiết thứ tư, cô đã đói bụng,

nhẹ nhàng nắm áo anh nói: "Đi nhà ăn đi, hôm nay mọi người đều rời
trường học, nhà ăn ít người, chắc là không cần xếp hàng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.