Sợi dây chuyền giấu ở trong cổ áo lông, Phó Minh Thời nhìn cô khoa
trương nói: "Rất đẹp."
Chân Bảo thẹn thùng hơn.
Phó Minh Thời tới gần, nâng cằm cô lên, "Hiện tại, có thể chính thức trả
lời anh chưa?"
Hai mắt Chân Bảo mờ mịt.
Phó Minh Thời như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi cô, "Nhớ anh
không?"
Chân Bảo nhắm mắt lại, “có”.
Vừa thừa nhận, môi của anh đã đè chặt lên môi cô, mới đầu có chút mát
mẻ, rất nhanh đã nóng lên. Xa xa từ tòa nhà dạy học bên kia loáng thoáng
có tiếng động lớn rầm rì, làm nổi bật nơi yên tĩnh bên này, yên tĩnh đến có
thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi, có thể nghe thấy tiếng cổ họng anh
chuyển động, có thể...
Có người đi tới, hình như là hai người, dường như họ đang nói chuyện.
Chân Bảo căng thẳng đẩy Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời như núi cao đè nặng cô, không cho phép cô không
chuyên tâm.
Làm sao Chân Bảo có thể không không chuyên tâm, cơ thể không nhúc
nhích được, cô trốn, cô càng trốn, Phó Minh Thời đuổi theo lại càng nhanh,
giống như là muốn bổ sung mười mấy ngày nay vậy, nhưng anh đủ săn sóc,
dùng hai tay bưng lấy mặt cô, người kia không đi đến trước mặt tuyệt đối
không nhìn ra cô.