EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 340

“Em không sao.” Tự an ủi bản thân mình một phen, Chân Bảo ngẩng

đầu, nhìn Phó Minh Thời cười cười, “Em đã xem dì qua video nên biết rồi.”

Phó Minh Thời vẫn lo lắng. Người trong nhà đều biết tính tình của mẹ,

sớm đã xem như không thấy gì, nhưng chưa quen với mẹ nên có thể cũng
hay đối mặt với vẻ lạnh lùng cao ngạo của mẹ. Mẹ cho người khác tủi thân
anh có thể không để ý, nhưng anh không chịu khi đối với Chân Bảo như
vậy.

“Nếu mẹ anh vẫn đối với em như vậy, về sau anh sẽ không để em gặp

mẹ nữa.” Phó Minh Thời tới gần cô, nhỏ giọng nói.

Chân Bảo cũng không có cảm ơn anh, chỉ cảm thấy anh thật ngốc, “Dì

không làm cái gì, vì cái gì lại không cho em gặp mặt? Đi thôi, vào thôi.”
Nàng vừa mới gặp Phùng Kha, còn không có thời gian hiểu hết Phùng Kha,
nếu bởi vì Phùng Kha không để ý tới cô mà cô liền trốn đi như con mèo kia,
thì tức là cô thừa nhận năng lực mình quá kém.

Ngăn lại lời nói của Phó Minh Thời, Chân Bảo nhẹ nhàng đẩy anh cho

anh đi trước, cô đi bên cạnh anh.

Trong phòng khách, cuối cùng Phùng Kha cũng tháo mắt kính ra, lộ ra

một khuôn mặt lạnh nhạt mới 30 tuổi, nhìn kĩ thì ở khóe mắt có vài nếp
nhăn, nhưng cũng không có chút yếu thể nào để người ta đánh vào được,
ngược lại lại giống như một nữ vương trải qua hàng trăm cuộc chiến.

Hai mắt nhìn nhau, Chân Bảo chột dạ mở to mắt. Ánh mắt thâm thúy

của Phó Minh Thời, Phó Chinh làm cho người ta hoảng sợ, ánh mắt Phùng
Kha càng thêm sắc bén, như muốn tấn công lòng người.

“Phượng Bảo, tới ngồi gần ông nội Phó này.” Ông nội Phó ngoắc Chân

Bảo vô cùng thân thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.