Nhưng đêm nay, cái thanh âm này quá ái muội, rất dễ dàng kích thích trí
tưởng tượng.
Chân Bảo cũng không dám ngồi xuống.
Phó Minh Thời nhìn cô chằm chằm, không lo lắng nói: “Cái giường này,
hai chúng ta nằm, chắc không có vấn đề?”
Sắt mặt Chân Bảo như lửa thiêu, khẩn trương quay lưng lại.
Phó Minh Thời cho là cô muốn chạy, tay để máy tính bản xuống, giống
như chỉ cần cô xe dịch một bước, anh sẽ ngay lập tức nhào qua bắt người.
Cô bất động, Phó Minh Thời cũng buộc mình trấn định, khàn giọng thúc
dục cô: “Đi lên.”
Trước tiên Chân Bảo tắt đèn.
Phó Minh Thời đặt máy tính bản lên đùi.
Chân Bảo cố gắng làm động tác nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần di chuyển
một chút, giường đều sẽ kêu, thật vất vả mớ đến ngồi cạnh Phó Minh Thời,
trán Chân Bảo đều đổ mồ hôi. Phó Minh Thời di chuyển tay, tay phải đưa
ra, Chân Bảo bất ngờ bị kéo vào người anh, không ngờ được, người anh so
với cô còn nóng hơn.
Chân Bảo không nhúc nhích.
Phó Minh Thời xoa bóp bả vai nàng, nhìn như bình tĩnh không có việc
gì, nhưng bàn tay bên kia lại nắm lại thả ra liên tục.
Phim gần hai giờ, xem hết, mới hơn chín giờ.
Cánh tay Phó Minh Thời giật giật, Chân Bảo cũng không phát hiện ra,
vẫn như cũ dựa vào bả vai anh, hơi vội vàng nói: “Mới hơn chín giờ, tiếp