EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 505

hối hận. Mẹ con nhận nhau, một khi đã nhận, sau đó sẽ thường xuyên gặp
mặt, gặp mặt thì sẽ có nguy cơ sáng tỏ mọi việc, đến lúc Chân Bảo tha thứ
cho bọn họ, bạn bè trên mạng cũng dùng nước bọt phun vào bốn miệng nhà
mình. Lưu Y nhìn thấy vợ mình đau lòng, nhưng ông không dám đánh
cược, không dám lấy người nhà đang yên bình như vậy ra đánh cược.

"Đi thôi, đến lúc phải đi rồi." Trong lòng Vương Tú còn đắn đo, khóc

lóc nói. Lưu Y vỗ vỗ bả vai bà, rồi ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Sau khi hai vợ chồng đó đi rồi, thì trong bệnh viện, nguyên một buổi

chiều hồn vía Chân Bảo như ở trên mây, sau khi hết giờ làm cô đi ra ngoài,
theo bản năng cô nhìn xung quanh, cảm thấy người kia đến đây một lần thì
chắc sẽ còn được gặp lần thứ hai. Nhưng ngoại trừ có một người xa lạ bên
ngoài thì chỉ có Phó Minh Thời tới đón cô.

Chân Bảo cố gắng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, từ trên xe về

đến biệt thự, nhưng không nhịn được nhìn xuống điện thoại di động. Nếu
như người kia muốn tìm cô, ngọai trừ gặp mặt, còn có thể thông qua
internet để liên lạc, nhưng đặc biệt là mọi tin tức đều không có, giống như
cô đang nằm mơ, hoặc là, người phụ nữ ở trong bệnh viện không phải là
người đó.

Trong lòng Chân Bảo có chút khó chịu không nói được. Vương Tú

không muốn đứa con gái này, đã vứt bỏ một lần, nếu như hôm nay người cô
nhìn thấy thực sự là Vương Tú, mà Vương Tú đến tìm cô chắc là do bà ta
không chịu thừa nhận cô, Chân Bảo cảm thấy mình như bị bỏ rơi.

Chân Bảo không thoải mái, cô muốn khóc.

"Em nhìn thấy một người giống em." Ban đêm Phó Minh Thời hôn Chân

Bảo, Chân Bảo ôm lấy cổ Phó Minh Thời, chôn ở bả vai anh nói, "Buổi
chiều có một người phụ nữ đến bệnh viện, mặt mũi cũng giống như em."
Người đó chắc hơn 40 tuổi, nhất định là không giống với tấm hình kết hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.