tài sản riêng là hành vi phạm pháp, nếu như cô không lập tức bồi thường
xin lỗi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Anh mặc áo khoác trắng, thân cao chân dài, khí thế của cô gái kia trùng
xuống, phản ứng lại rồi quay về phía Chân Bảo: "Trước đó cô ta gây trở
ngại đến tự do thân thể của tôi, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, xem ai sợ ai."
Trình Dịch nghe vậy, cười cười, hỏi Chân Bảo: "Tôi gọi điện thoại nhé?"
Sắc mặt Chân Bảo hơi khôi phục một chút, nhìn Đại Bạch, gật đầu. Cô
đã từng kết bạn wechat với Hoa Phương bạn gái Trương Khoa, ít nhất cần
thời gian, cô có thể thông qua Hoa Phương liên hệ Trương Khoa.
Cô gái mang giày cao gót thấy bọn họ thật sự muốn báo công an, rốt
cuộc thay đổi thái độ, nói “dừng lại”, nhìn chằm chằm Chân Bảo nói:
"Được rồi, lúc nãy tôi quá nóng, nói đi, điện thoại di động của cô bao nhiêu
tiền, tôi đền giá gốc cho cô." Cô ta không thiếu tiền, cô ta chỉ không muốn
Trương Khoa lại nuôi con chó phá hoại này, mỗi lần Trương Khoa nhìn ánh
mắt con chó, giống như đang xuyên qua Đại Bạch nhìn bạn gái trước của
anh ta.
Chân Bảo nhặt điện thoại lên, vừa thử có thể khởi động máy hay không
vừa bình tĩnh nói: "Cô gọi điện thoại Trương Khoa trước, nếu như anh ấy
đồng ý tiêm, tôi không cần cô đền điện thoại." Thật sự như thế, là cô xen
vào việc của người khác, chính cô nhận thua.
Cô gái mang giày cao gót tức giận đến méo miệng, "Ý của cô là, tôi
không gọi điện thoại, cô sẽ báo cảnh sát?"
Điện thoại hoàn toàn hỏng rồi, Chân Bảo ngẩng đầu, nhìn thẳng đối
phương nói: "Đúng."
Cô y tá nhìn dễ bắt nạt thế này mà lại quá bướng bỉnh, không khóc
không nháo lại cũng không sợ chuyện gì, cô gái mang giày cao gót sợ, nhẫn