Lúc này Phó Minh Thời hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tự cho
là đúng của ông cụ.
"Ông chú ý nghỉ ngơi."
Sau khi gửi tin nhắn đi, Phó Minh Thời để điện thoại xuống, tiếp tục
nhìn vào một hạng mục bất động sản. Chẳng qua là nhìn hai lần, Phó Minh
Thời nhăn mày, bấm điện thoại gọi trợ lý Cao Xuyên: "Máy bay đã sắp xếp
xong chưa?"
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Phó Minh thời lại đi đến bên cửa sổ sát
sàn nhà đứng vài phút, mới tiếp tục làm việc.
~
Chân Bảo ngủ một giấc đến khi tỉnh, phát hiện váy ngủ, drap trải giường
đều bị bẩn, bụng cũng đau không thoải mái.
Mấu chốt nhất chính là, cô không có chuẩn bị băng vệ sinh.
Chải sơ tóc, Chân Bảo gọi điện thoại cho y tá chăm sóc ông cụ, khẩn cấp
xin giúp đỡ. Nữ y tá đang ở phòng khách, nhận được điện thoại của Chân
Bảo, cô vô thức ngước mắt nhìn ông cụ và Phó Minh Thời đang ngồi trên
ghé sa lông, sau đó đi xa vài bước nghe tiếp, "Chân tiểu thư?"
Nữ y tá mặc dù là người Mỹ, nhưng nói tiếng Trung rất tốt.
"Được, cô chờ một lát."
Cúp điện thoại, thấy ông cháu nhà họ Phó đều nhìn cô, nữ y tá cười
cười, "Chân tiểu thư có chút không thoải mái, ta đi xem thử."
"Chân Bảo bị bệnh?" Ông cụ nhíu mày hỏi.