EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 95

Không muốn ở đây tham dự vào việc ngài ngùng của nam chưa cưới nữ

chưa gả, nữ y tá quay người muốn đi.

"Đợi một chút." Phó Minh Thời gọi cô.

Nữ y tá lộ vẻ mặt nghi hoặc.

Phó Minh Thời nhìn khe cửa đã gần như khép kín, đi về phía cầu thang

vừa đi vừa nói: "Cô đi xuống với ông cụ, tôi đi mua."

Ông cụ tuổi đã cao, Phó Minh Thời thêu nữ y tá là muốn lúc nào cũng

có người chăm sóc cho ông cụ, phòng nừa vạn nhất. Từ biệt thự đến cửa
hàng, cả đi lẫn về mất hơn nửa giờ, Phó Minh thời không muốn xảy ra bất
kỳ nguy hiểm gì.

"Cái này, được rồi." Đàn ông biết chăm sóc như vậy, làm cho y tá cảm

thấy kinh ngạc, nhìn vào phòng ngủ bằng ánh mắt hâm mộ và chúc phúc.

Chân Bảo cảm thấy không được, cô trốn ở phía sau cửa, đừng nói mặt,

đến cả cổ cũng đều đỏ lên.

Nửa giờ sau, lần nữa Phó Minh Thời đứng trước cửa phòng Chân Bảo,

gõ gõ cửa, thấp giọng nói: "Đồ vật anh bỏ trước cửa, tự em ra lấy nhé."

Bỏ túi đồ xuống, Phó Minh Thời quay người đi xuống lầu.

Chân Bảo lề mề ra đến cửa, cúi đầu nhìn qua, một túi đồ thật lớn, bên

trong bịch đỏ bịch xanh rất nhiều, tất cả đều là băng vệ sinh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.