EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 146

anh ấy chịu nhận lời mời của Viện Mỹ thuật là anh đã thấy không có vấn đề
gì rồi. Nếu không, em nghĩ anh ấy lên lớp cho sinh viên kiểu gì? Cho dù có
lãnh đạm đến mấy thì cũng vẫn phải giảng bài với trả lời thắc mắc của sinh
viên chứ. Hai năm nay các tác phẩm anh ấy vẽ rõ ràng đã nhiều lên. Mặc dù
đa số chỉ là hoàn thiện các bức dang dở trước kia, nhưng em phải biết là
người mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng làm chuyện gì cũng sẽ bỏ dở nửa
chừng, rất khó có thể kiên trì hoàn thành một tác phẩm lớn. Cho nên, anh
bảo đảm bây giờ anh ấy đã khỏi bệnh rồi, chỉ còn chưa hoàn toàn vượt qua
chướng ngại tâm lý khi giao tiếp với người khác thôi. Chỉ mong Hoài
Nguyệt và Đậu Đậu có thể giúp đỡ anh ấy”.

Cơ Quân Dã nói: “Em thích Hoài Nguyệt, tính tình tốt, có tri thức, hiểu

lễ nghĩa. Nếu như cô ấy thật sự có thể thành đôi với anh trai em thì tốt quá.
Lúc đó mọi người ở cùng một chỗ nhất định sẽ vui lắm. Em cũng thích Đậu
Đậu, chúng ta giúp Hoài Nguyệt cướp nó về từ tay bố nó. Chúng ta sinh
một đứa con gái, tuyển Đậu Đậu làm con rể. Được vậy thì đúng là tuyệt
thật”.

A Thích trêu chọc: “Đó không phải kết hôn họ hàng gần, vi phạm luật

hôn nhân à?”

Cơ Quân Dã đắc ý nói: “Bọn nó mà có con với nhau thì nhất định sẽ

giống Đậu Đậu, Đậu Đậu đẹp thật! Đậu Đậu!”

A Thích nhìn theo ánh mắt cô, thấy Hoài Nguyệt và Đậu Đậu đang đi

trên con đường rợp bóng cây trong tiểu khu, Đậu Đậu đang cầm một chiếc
bánh, vừa đi vừa ăn. Tay Hoài Nguyệt xách một con cá, một túi cà và một
túi sò.

“Đậu Đậu ăn gì ngon thế? Cho cô một miếng được không?” Cơ Quân Dã

ngồi xuống, vừa bẹo má cậu bé vừa trêu chọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.