lưu luyến không rời, cảm động biết bao! Cô còn dám nói không vụng trộm
nữa hả?”
“Viên Thanh!” Hoài Nguyệt tức giận nói: “Tòa án phán quyết tôi có
quyền thăm con, cũng không quy định lúc tôi thăm con trai bố nó không
được ở đó. Nếu cô nhất định phải nghĩ xấu xa như vậy thì tôi cũng không
làm thế nào được”.
“Xấu xa? Thật không biết ai xấu xa!” Viên Thanh the thé: “Cô quyến rũ
chồng tôi mà còn dám nói tôi xấu xa!”
Hoài Nguyệt tức giận đến mức toàn thân run rẩy, không kiềm chế được.
Cô cầm chén lên uống một ngụm nước, dừng một chút rồi nói: “Tôi không
có sở thích như cô, hơn nữa từ trước đến giờ, thứ tôi đã vứt đi thì chưa bao
giờ nhặt về. Nhưng tôi nói với cô, nếu như Đậu Đậu muốn cùng bố và mẹ
nó ăn bữa cơm thì tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn mong ước nhỏ nhoi đó
của nó. Viên Thanh, tôi nghe nói cô mất đứa con rồi, thật đáng tiếc. Về sinh
một đứa với Lỗ Phong đi, như vậy có lẽ cô sẽ hiểu được”.
Hoài Nguyệt cảm thấy từ khi gặp Viên Thanh cô đã nhẫn tâm hơn trước
rất nhiều. Nếu là trước kia thì dù thế nào cô cũng không đành lòng nói ra
chuyện người ta mất em bé như vậy.
“Thương Hoài Nguyệt, xem như cô lợi hại. Tôi nói với cô, tôi sẽ giữ
được chồng, không giống như cô, chồng mình lên giường với người phụ nữ
khác suốt hai năm trời mà vẫn không hay biết gì. Chỉ có cái mặt đẹp thì có
ích lợi gì? Lỗ Phong nói mỗi lúc lên giường cô lại nằm như con cá chết,
không có hứng thú gì cả, cho nên không thể thỏa mãn được anh ấy. Hừ, loại
phụ nữ nhìn được mà không ăn được thì có gì mà khoe mẽ?”
“Chỉ mong cô có thể sử dụng kĩ năng của mình để giữ được anh ta chứ
không phải vất vả theo dõi, vất vả gọi điện như bây giờ”. Hoài Nguyệt nói
rõ ràng từng câu từng chữ không hề ấp úng, quả nhiên nghe thấy một tiếng