Cơ Quân Dã cân nhắc một chút, cảm thấy vấn đề sau cần làm rõ hơn vấn
đề trước nên hỏi tiếp: “Sao anh ta lại biết cô không vui? Cô nói với anh ta
à?”
Hoài Nguyệt lắc đầu, cảm thấy đầu nặng vô cùng, thậm chí gần như
không thể lắc được: “Anh ấy nhìn thấy tôi ném một quyển sách”.
“Ném sách? Cô?” Cơ Quân Dã giật mình trợn mắt hỏi. Vẻ mặt Cơ Quân
Đào và A Thích cũng tỏ ra kinh ngạc, một người phụ nữ dịu dàng như nước
vậy mà lại ném sách, chắc hẳn cô ấy phải tức giận đến mức nào?
“Ờ, tôi tức chết đi được”. Hoài Nguyệt lau mắt, cố giữ những giọt nước
mắt lại. Vì đã uống rượu, thần kinh buông lỏng quá mức nên sự kiên cường
cô luôn cố gắng duy trì đang bắt đầu sụp đổ. Nhớ tới tiếng cười giễu cợt
của Viên Thanh trong điện thoại, cô rất muốn ôm ai đó khóc một trận cho
thỏa thích.
“Nhanh nói với tôi xem hôm nay ai bắt nạt cô?” Nhìn thấy sự xót thương
trong mắt anh trai, Cơ Quân Dã vội kéo Hoài Nguyệt vào trong lòng hỏi.
“Vợ của Lỗ Phong bây giờ”. Hoài Nguyệt nhỏ giọng nói trong lòng Cơ
Quân Dã: “Cô ta đã khiến Đậu Đậu của tôi không có nhà, không có bố”.
Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, Cơ Quân Đào và A Thích ngồi đối diện cơ
bản nghe không rõ. Cơ Quân Dã cố gắng lắm mới nghe được sơ sơ, cả giận
nói: “Cô ta là người thứ ba đã phá cả gia đình cô mà còn dám tới nhà bắt
nạt cô à?”
“Không phải tới nhà, cô ta gọi điện thoại”. Hoài Nguyệt nhẹ nhàng nhắm
mắt lại. Cô uống rượu cả buổi tối nhưng sự căm giận và tủi thân trong lòng
vẫn không có chỗ phát tiết, bây giờ được Cơ Quân Dã ôm vào lòng như vậy
lại có một loại cảm giác được dựa dẫm, nhất thời quên mất bên cạnh còn có
những người khác.