“Cô thật là vô dụng, một cuộc điện thoại của cô ta đã làm cô tức giận như
vậy rồi. Tôi còn tưởng là cô ném quyển sách vào mặt cô ta cơ, hóa ra là
ném sách để trút giận!”
Cơ Quân Dã cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, nhìn thấy ánh mắt
trách cứ của anh trai, cô lại thôi cười, hỏi: “Cô ta chửi cô thế nào? Sao ngốc
thế, không biết đường chửi lại à?”
“Cô ta chửi tôi...” Nghĩ lại, Hoài Nguyệt cảm thấy hết sức tủi thân, giọng
nói hơi nghẹn ngào, cô ta xúc phạm mình như vậy, mình sao có thể nói lại
với người khác được?
“Được rồi, đừng nói nữa. Nghỉ ngơi một lát đi”. Cơ Quân Đào không thể
nghe được nữa. Cái con bé Tiểu Dã này chỉ biết hỏi cho sướng mồm, sắp
làm người ta khóc rồi mà còn không biết.
Anh mở ti vi, kênh du lịch đang giới thiệu các danh lam thắng cảnh ở
Vân Nam, núi Thương, hồ Nhị Hải, cảnh đẹp vô cùng. Lúc nào có thể đưa
cô ấy đi du lịch khắp nơi thì thật tốt, anh nghĩ, đứng trước trời cao đất rộng,
núi lớn sông dài, sự tủi thân trong lòng sẽ từ từ tan biến.
Ban đầu Hoài Nguyệt còn rất hứng thú xem chương trình giới thiệu về
nơi hai ngày sau cô sẽ đến này. Sau đó rượu càng ngày càng ngấm, cô dựa
vào lòng Cơ Quân Dã ngủ.
Cơ Quân Dã trò chuyện một lát, uống hai cốc nước dưa hấu xong đã tỉnh
hẳn rượu. Cúi đầu thấy Hoài Nguyệt ngủ rất say, cô nhỏ giọng nói với Cơ
Quân Đào: “Leshy cũng phải ngủ rồi, em và A Thích về đây. Hoài Nguyệt
ngủ ngon như vậy, biết làm thế nào bây giờ?”
Cơ Quân Đào cau mày nói: “Đành phải đánh thức cô ấy dậy thôi”.
A Thích ngăn cản: “Đừng đừng đừng. Hoài Nguyệt là một người rất dè
dặt, hôm nay cô ấy chịu nói chuyện như vậy, nhất định là đã say lắm rồi.