EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 271

Bây giờ vừa mới ngủ lại bị gọi dậy, nói không chừng sẽ nôn mất. Tốt nhất
cứ để cô ấy ngủ tiếp đi, đến sáng mai là ổn ngay ấy mà!”

Cơ Quân Dã đặt Hoài Nguyệt nằm xuống sofa, lên tầng lấy chăn mang

xuống đắp cho cô rồi nói nhỏ với Cơ Quân Đào: “Làm gì cũng phải nhẹ
nhàng một chút, đừng đánh thức cô ấy”. Nói rồi kéo A Thích đi về.

Ra khỏi cửa, cô cười nói với A Thích: “Sao đến giờ em mới nhận ra anh

xấu như vậy nhỉ? Biết rõ anh trai em thích Hoài Nguyệt như vậy mà còn ép
hai người bọn họ ở cùng một nhà trong cảnh tối lửa tắt đèn”.

A Thích nói rất lẫm liệt: “Vậy tại sao em lại nhất định phải kéo người ta

lại, không cho người ta về nhà? Được rồi, coi như khi đó quả thật là vì em
muốn làm cô ấy tỉnh rượu, nhưng thấy một cơ hội tốt như vậy mà không
bắt lấy thì anh còn làm bác sĩ tâm lý được sao? Anh trai em là chính nhân
quân tử, Hoài Nguyệt cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nếu không ý
hợp tâm đầu thì ai cũng sẽ không xằng bậy. Còn nếu thật sự tâm đầu ý hợp
thì chúng ta làm như vậy cũng xem như làm một chuyện tốt. Chẳng qua là
tạo điều kiện khách quan cho họ mà thôi, còn nguyên nhân chủ quan mới
có vai trò quyết định đúng không?”

Cơ Quân Dã nói: “Cái tính khí của anh trai em có khác gì Liễu Hạ Huệ

đầu thai đâu, anh đừng trông chờ có kỳ tích xảy ra nữa”.

A Thích cười hỏi: “Thế Hoài Nguyệt thì sao?”

Cơ Quân Dã thở dài: “Càng không có hy vọng gì. Uống nhiều rượu như

vậy rồi, có khi cô ấy ngủ một mạch đến tận trưa mai cũng không biết
chừng. Em yêu cầu không cao, chỉ mong hai người đó có thể chong đèn
tâm sự suốt đêm là được. Chỉ mong đừng đến mức nằm mơ cũng mỗi
người mơ một kiểu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.