“Chơi ô tô”, Đậu Đậu nói: “Cháu có hơn một trăm cái xe, mẹ nói có thể
mở triển lãm rồi, sau này không được mua thêm nữa, lãng phí quá”.
“Ngoài ô tô cháu còn thích cái gì nữa?” Cơ Quân Đào gần như sắp bị đứa
bé này đánh bại rồi. Gặp một cậu nhóc kiên định như thế khiến anh quả
thực không biết phải làm thế nào.
“Còn thích vẽ tranh nữa”. Đậu Đậu nói: “Chú Cơ, lần sau cháu mang
tranh cháu vẽ tới cho chú xem, cháu để ở bên nhà bà nội hết rồi”.
Cơ Quân Đào vui mừng hỏi: “Thật sự thích vẽ tranh à? Thích vẽ loại gì?”
Hỏi xong, chính anh lại cười trước. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ
lại hỏi nó thích tranh thủy mặc hay là tranh sơn dầu?
“Thứ Sáu ở trường, bọn cháu thường vẽ nhà, vẽ hoa, vẽ mặt trời, cháu
còn vẽ cả mẹ đứng ở cửa nữa. Lý Gia Dĩnh nói cháu vẽ không giống nhưng
cô giáo lại khen cháu, cho cháu hai lá cờ năm sao”.
“Lát nữa chú cũng vẽ cho cháu một bức tranh được không? Đậu Đậu
thích vẽ cái gì?”
Đậu Đậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vẽ hái đậu được không?”
“Được!” Cơ Quân Đào khẽ thở phào.
Mặc dù hai bên không phải quá thân thuộc nhưng nhờ có Đậu Đậu nên
bữa cơm này diễn ra rất thoải mái, vui vẻ. Đậu Đậu vừa ăn vừa nói không
ngớt. Hoài Nguyệt không hề ngăn cản cậu bé, thậm chí trong lòng cô còn
hết sức biết ơn anh em nhà họ Cơ, vì trong nhà có khách nên Đậu Đậu tỏ ra
rất vui vẻ.
Cơ Quân Dã thấy Đậu Đậu ăn rất nhanh, cứ một thìa cơm lại một thìa
thức ăn, liền nói: “Cô thấy có những bạn nhỏ không chịu ăn gì cả. Mẹ phải