bưng bát cơm dỗ dành, con chạy trước mẹ chạy sau rất là vất vả. Đậu Đậu
tự ăn cơm giỏi thật, cũng không làm rơi hạt cơm nào cả”.
Hoài Nguyệt nhìn con trai bằng ánh mắt trìu mến, cô đưa tay lau vệt
nước canh bên mép cậu bé rồi nói: “Bình thường Đậu Đậu của chúng ta
không ăn quà vặt, lúc đói chỉ ăn cơm thôi. Khi còn bé bón cơm cho cháu,
nếu trong thìa nhiều thức ăn mà ít cơm một chút thì cháu nhất định không
ăn, chỉ la hét đòi ăn cơm, nhất định phải bón thêm một thìa cơm trắng mới
chịu nghe”.
Cơ Quân Đào nhớ tới cuộc đối thoại với Đậu Đậu khi nãy, nghĩ thầm quả
nhiên là như vậy. Anh không khỏi mỉm cười nhìn Đậu Đậu đang ngồi đối
diện với mình.
Hoài Nguyệt gắp một miếng gà hầm vào bát Đậu Đậu rồi nói tiếp: “Buổi
tối mà đói thì cháu cũng đòi ăn cơm chứ không giống những em bé khác
chỉ cần vài cái bích quy hay bánh mì ăn tạm cho đỡ đói là được. Có lúc
trong nhà không còn cơm nguội, ông bà nội cháu phải sang nhà hàng xóm
xin cơm. Đúng là một cái thùng cơm nhỏ. Tôi cũng lo cháu nó ăn nhiều quá
lại béo, may là cháu được di truyền gen ăn mà không béo”.
Cơ Quân Dã nhìn Hoài Nguyệt mảnh dẻ, thanh tú: “Tôi hâm mộ chết đi
được, tính tôi thích nhất là ăn đồ ngon, uống rượu ngon, nhưng cứ ăn vào là
béo ngay, mà đã béo là béo mặt, báo hại tôi cứ ăn thoải mái một bữa thì lại
phải nhịn ăn hai ngày. Tôi thường nói nếu mà đổi được cho anh tôi thì tốt
thật, đàn ông có béo một chút cũng không sao, mà anh ấy thì cứ gầy như
vậy. Hoài Nguyệt, hôm nay chị nấu ăn ngon quá thế này, ngày mai tôi lại
phải nhịn đói để giảm cân thôi”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Có thể chị đã quen ăn hàng nên thỉnh thoảng ăn
bữa cơm nhà nấu sẽ cảm thấy lạ miệng. Nếu bữa nào cũng ăn thì lại thấy
chán ngay”.