EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 462

Tiểu Dã đã cho cô số điện thoại để hỏi thăm tình hình của anh, nhưng cô

chưa bao giờ có đủ dũng khí để gọi.

Cô hơi sợ, sợ lại gặp một chuyện khó xử khiến mình không thể chịu

đựng được.

Thực ra đây chính là kết cục cô từng nghĩ đến và từng muốn có. Hai

người lại trở thành người dưng, nhưng không ngờ người ra đi trước lại là
anh.

Đặng Duyên Duyên tìm chỗ đậu xe rồi kéo Hoài Nguyệt vào trong.

“Ăn bao nhiêu thứ, phải đi một hồi cho tiêu cơm mới được. Nếu không

buổi tối lấy bụng nào ăn gà hầm niêu đất?” Cô biết Hoài Nguyệt có tâm
bệnh, mà đã là bệnh thì dù sao cũng phải chữa trị. Cơ Quân Đào đã đi hơn
một năm, lẽ nào cả đời này Hoài Nguyệt không xem một bức tranh nào nữa
chỉ vì anh ta?

Bảo tàng mỹ thuật mới có năm tầng, sân bãi rộng rãi, trang hoàng tráng

lệ. Đặng Duyên Duyên vừa nhìn vừa khinh thường nói: “Xa hoa như khách
sạn 5 sao, vừa nhìn đã biết là do người không hiểu nghệ thuật thiết kế”.

Hoài Nguyệt cười: “Người ta sử dụng vật liệu tốt hơn một chút thì ảnh

hưởng gì đến bạn? Bây giờ toàn dân thiết tha nghệ thuật, người làm nghệ
thuật rất lắm tiền. Bạn không biết sao, một nhà thư pháp hơi nổi tiếng chỉ
cần viết bừa mấy chữ đã thừa tiền mua tất cả số quần áo chúng ta mua hôm
nay rồi”.

Đặng Duyên Duyên nói: “Lúc đầu thật sự không nên học Hán ngữ, gõ

chữ là nghề không đáng giá nhất. Tớ viết bài vất vả bao lâu, còn người ta
chỉ cần thỏ thẻ vài câu trước ống kính là nhận được số tiền gấp mấy lần tớ.
Nếu tớ mà có con thì cũng phải cho nó học vẽ tranh, ngày nào cũng kiếm
được hàng đống tiền”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.