EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 463

©STE.NT

Hoài Nguyệt yên lặng không nói, cô lơ đãng xem tranh từ tầng dưới lên

tầng trên, càng xem càng thấy lòng trĩu nặng.

“Hoài Nguyệt, bạn xem xem đó là ai?” Đặng Duyên Duyên khẽ dùng

khuỷu tay huých cô, nói nhỏ.

Hoài Nguyệt nhìn theo ánh mắt cô và lập tức sững sờ.

Cách đó không xa là Cơ Quân Đào đã hơn một năm không gặp, anh đang

trầm ngâm xem một bức tranh trên tường. Bên cạnh là Cơ Quân Dã, A
Thích và một người phụ nữ trẻ tuổi khác.

Nhìn gương mặt trở nên trắng xanh của Hoài Nguyệt, Đặng Duyên

Duyên lập tức kéo tay cô, xoay người nói: “Đi thôi, tớ cũng mệt rồi. Chúng
ta về nhà nấu gà hầm”.

Hoài Nguyệt loạng choạng mấy bước, nếu không có Đặng Duyên Duyên

đỡ bên cạnh thì hẳn cô đã ngã quỵ xuống đất.

Đặng Duyên Duyên nắm tay cô trấn an: “Bạn thử mạnh mẽ một lần xem

nào, phải khí thế như lúc tớ cắt áo người ta ấy!”

Hoài Nguyệt nắm chặt tay, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: “Biết rồi”.

“Hoài Nguyệt, có một số người nếu bạn quên thì nghĩa là bạn vô tình,

nhưng có một số người nếu bạn nhớ mãi lại có nghĩa là bạn ngu ngốc. Đi
về, không cho gọi điện thoại, người ta gọi đến cũng không cho nghe. Nếu
không lần sau bạn bị ốm, tớ sẽ không thèm đến thăm bạn chứ đừng nói đến
chăm sóc. Nếu anh ta có một chút tình nghĩa với bạn thì đã không mất hút
cả năm không liên lạc với bạn như thế. Bạn đã chờ anh ta hơn một năm
trong khi anh ta về rồi mà không thèm liên lạc với bạn, bên cạnh lại còn có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.