EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 465

Thế nhưng anh nhất định không chịu về nước. Anh vẽ tranh cả đêm. Ban

ngày anh tham gia các hoạt động nghệ thuật, hoạt động từ thiện, thậm chí
cả hoạt động thương nghiệp, tóm lại là tìm đến những nơi thật đông người.
Nhưng bất kể nhiều người đến đâu, đi xa đến mấy thì hình ảnh người phụ
nữ trong lòng vẫn không thể xóa mờ. Thời gian khiến hình ảnh đó càng trở
nên rõ ràng, sợ rằng cả đời này anh cũng không thể nào quên được.

“Anh sắp làm bác rồi. Lần này là chuẩn xác 100% đấy, em đã đến bệnh

viện khám”. Cơ Quân Dã gọi điện thoại giục anh về nước: “Anh, nếu anh
không về nước trước tết Dương lịch thì em sẽ đến nói với Hoài Nguyệt
nguyên nhân anh đi, bắt cô ấy phải áy náy suốt đời”.

Cô biết anh nhất định sẽ không để Hoài Nguyệt phải khó chịu dù chỉ một

chút, nhưng cô cũng không nghĩ rằng anh trai mình có thể giáp mặt Hoài
Nguyệt ngay sau khi trở về như thế này.

Áo len cổ cao màu tím, váy ngắn màu xám đậm, giày da, áo choàng, mái

tóc được buộc lại phía sau, gương mặt trang điểm rất nhẹ, hình như cô còn
xinh hơn lúc anh đi, nhưng cô cũng gầy hơn nhiều.

Người phụ nữ này, mỗi lúc ôm cô vào lòng anh đều nhìn không chán

mắt, như thể anh đã đếm cặn kẽ và nhớ tường tận bao nhiêu sợi lông mi
trên mắt cô vậy. Anh nhìn gương mặt trắng muốt với cái cằm rõ ràng đã
nhọn hơn của cô, xinh đẹp đến độ khiến anh đau lòng.

Anh không nói nên lời, ngẩn ngơ nhìn cô.

Đã lâu không gặp, quả thật đã rất rất lâu, lâu đến mức làm anh cảm thấy

như đã cách ba đời ba kiếp.

Anh mấp máy môi, dừng hết sức mạnh của cơ thể nhưng vẫn không thể

gọi được tên cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.