EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 517

Hoài Nguyệt vòng tay bám lấy cổ anh, mặt như hoa đào. Cô không muốn

lừa gạt chính mình, cũng không muốn lừa gạt anh. Trong mười lăm tháng
chia xa, cô vẫn luôn nhớ anh, khát khao tình cảm cũng như thân thể của
anh.

* * *

Hoài Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại. Tối qua ngủ không ngon,

không ngờ hôm nay lại đến phòng triển lãm Tố ngủ bù. Cô cười thầm,
nghiêng người sang nhìn Cơ Quân Đào bên cạnh. Cơ Quân Đào ngủ rất say,
trên gương mặt tuấn tú vẫn còn nguyên nụ cười. Hoài Nguyệt đưa tay vuốt
ve gương mặt anh, bên dưới xương gò má đã hõm vào, quả thật đã gầy hơn
trước nhiều. Cô áy náy suy nghĩ, nếu không phải mình vẫn luôn do dự,
không quyết đoán thì làm sao anh lại đau lòng rời xa? Cô sờ những vết
thương trên cổ tay anh, mỗi vết thương đều như cứa vào trái tim cô. Hai
mắt ươn ướt, cô khẽ hôn lên những vết sẹo, sau đó vòng tay ôm eo anh.

“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào tỉnh lại, kéo cô vào lòng: “Cô bé ngốc,

khóc cái gì, mọi chuyện đã ổn cả rồi mà”.

“Anh phải hứa với em, sau này không được làm tổn thương chính mình

như vậy nữa. Lúc cầm dao nhất định phải nghĩ đến em, nghĩ rằng em sẽ
khóc”.

Hoài Nguyệt dựa đầu vào lòng Cơ Quân Đào: “Xin lỗi, đều là lỗi của em.

Em biết rõ sức khỏe anh không tốt, miệng nói phải chăm sóc anh, nhưng lại
chỉ khiến anh lo lắng chứ không có vui vẻ gì”.

“Nói bậy! Những ngày ở bên em là những ngày vui vẻ nhất của anh. Anh

chỉ sợ có một ngày hạnh phúc này sẽ đột nhiên biến mất”. Cơ Quân Đào
dịu dàng đưa tay chải tóc cô: “Hoài Nguyệt, lần này từ Singapore về là bác
sĩ tâm lý của anh đuổi anh về. Ông ấy nói bệnh của anh chủ yếu là do quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.