EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 57

Trước vẻ nghiêm túc của Cơ Quân Đào, Tiểu Cẩm thấy ấm áp trong lòng,

cô tiến lên một bước, nói: “Thầy Cơ, bọn em nói đùa thôi mà. Cứ đến nhà
hàng nào thầy vẫn đến là được, để bọn em được biết bình thường thầy ăn
uống như thế nào”.

Cơ Quân Đào không quen với việc có phụ nữ đến quá gần mình, anh

nhíu mày lui ra phía sau một bước, Tiểu Cẩm không nhận ra, lại tiến lên
một bước, nói: “Thầy Cơ, cậu bé nhà hàng xóm của thầy xinh thật, lại nói
chuyện rất hay, đáng yêu cực kỳ”.

Cơ Quân Đào dừng lại, xoay người hỏi: “Hôm nay hai đứa đưa tranh đến

nhà bên cạnh à?”

“Đúng vậy, chính là bức Ánh trăng của thầy”, Tiểu Trần nói: “Lúc đầu

người phụ nữ đó còn không chịu nhận, nhất quyết bắt bọn em mang về.
May mà Tiểu Cẩm nhanh trí lén gọi điện thoại cho vị Lỗ tiên sinh kia. Lỗ
tiên sinh nói chuyện điện thoại với cậu bé đó một lúc, cuối cùng cậu bé nói
thích bức tranh nên mẹ cậu mới miễn cưỡng đồng ý cho bọn em treo trong
phòng sách. Người phụ nữ này hẳn là thiếu hiểu biết, bức tranh đáng giá
như vậy mà lại không muốn nhận”.

Cơ Quân Đào nhìn cậu, tỏ vẻ không vui.

Tiểu Cẩm biết thầy giáo không thích Tiểu Trần ăn nói thô lỗ, vội nói:

“Người phụ nữ này thoạt nhìn có vẻ rất có văn hóa, em đoán không phải cô
ấy không thích bức tranh đó, mà có thể là đang giận dỗi Lỗ tiên sinh. Thầy
nghĩ xem, vị Lỗ tiên sinh kia đã bỏ ra nhiều tiền mua tranh của thầy như
vậy mà chính mình lại không dám mang tới, còn phải nhờ con trai thuyết
phục giúp cô ấy mới chịu nhận. Đúng là cô ấy biết điều hơn vợ ông Lỗ kia
nhiều”.

Tiểu Trần thầm thì: “Đã làm bồ nhí còn làm cao gì chứ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.