EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 74

Hoài Nguyệt chú ý tới ánh mắt cửa anh ta. Cô mỉm cười xin lỗi, hỏi:

“Xin hỏi anh tìm ai? Chúng tôi chín giờ mới bắt đầu làm việc, sợ rằng còn
phải chờ một chút”.

Trần Thụy Dương nói: “Tôi là Trần Thụy Dương, hôm nay đi làm ngày

đầu tiên nên muốn thể hiện một chút”.

Hoài Nguyệt hiểu ra: “Thì ra là Giám đốc Trần, tuần trước Phó Tổng

biên tập Lưu đã nói rồi. Chào anh, tôi là Thương Hoài Nguyệt, biên tập
viên chuyên mục Dân tộc”.

Trần Thụy Dương nói: “Nghe đại danh đã lâu, tôi đã đọc tờ Giao lưu văn

hóa vài kỳ gần đây, chuyên mục Dân tộc để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với
tôi, các bài viết được biên tập rất cẩn thận, tôi đã học hỏi được rất nhiều”.

Biết anh ta nói khách khí nên Hoài Nguyệt chỉ cười nhạt, nói: “Giám đốc

Trần khách sáo rồi, so với chuyên mục của các tiền bối thì mục này chỉ là
trò trẻ con thôi. Chẳng qua là bản thân văn hóa dân tộc đã rất thú vị nên tôi
làm việc mới được nhiều thuận lợi như vậy”.

Trần Thụy Dương cũng cười nhạt, anh ta nhìn quanh. Trong văn phòng

có ba cái bàn, mặt bàn đều rất sạch sẽ, rõ ràng là mới được lau. Cái bàn đặt
sát cửa sổ chất đầy các loại sách báo tạp chí, chỉ chừa lại một khoảng trống
đủ để viết lách. Cái bàn đặt giữa phòng không có bất cứ thứ gì khác ngoài
máy tính, trên lưng ghế vắt một chiếc áo gi lê, có lẽ là của một phóng viên
ảnh. Trên chiếc bàn gần cửa có một cái khung ảnh, anh đến gần xem xét, đó
là một cậu bé cực kỳ xinh đẹp, mặc một bộ đồ rằn ri, một tay chống nạnh,
dáng vẻ rất oai vệ.

“Là con trai cô à?” Anh ta hỏi.

“Vâng”. Hoài Nguyệt dọn dẹp xong văn phòng, rửa tay rồi quay vào, đưa

mắt nhìn Đậu Đậụ trong ảnh, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.