EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 92

Đậu Đậu xấu hổ gật gật đầu: “Vậy lần này mẹ ăn hết giúp con được

không?”

“Được”. Hoài Nguyệt cầm đôi đũa Đậu Đậu đưa, chậm rãi ăn mì. Thấy

vẻ mặt Cơ Quân Đào tỏ vẻ thắc mắc, cô lại giải thích: “Cô giáo ở trường
mầm non đã dạy, một hạt lúa vàng chín giọt mồ hôi. Tuần đầu tiên đi mẫu
giáo về Đậu Đậu đã tự ăn cơm, cơm rơi vãi khắp bàn nhưng cháu không
chịu để mọi người lau bàn, nhất định nhặt từng hạt lên ăn hết làm tôi sợ
quá. Tôi hỏi thì cháu nói ở lớp cũng như vậy, không ai được lãng phí một
hạt cơm nào. Tôi đành phải dành ra hai ngày dạy cháu ăn cơm, chỉ sợ cháu
làm rơi vãi ra bàn rồi lại liếm bàn thì khổ”.

Thương Hoài Nguyệt vừa nói vừa trìu mến xoa mặt Đậu Đậu. Cảm thấy

mẹ đang nói chuyện mất mặt của mình với người khác, Đậu Đậu lập tức
chui vào lòng mẹ kêu lên: “Không cho nói, không cho nói”.

Hoài Nguyệt cười nói: “Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa. Bây giờ

Đậu Đậu của chúng ta ăn cơm giỏi lắm, vừa nhanh vừa không để rơi vãi,
lần trước không phải chú Cơ cũng nhìn thấy sao. Đậu Đậu là một em bé
ngoan, không lãng phí lương thực”.

Cơ Quân Đào phối hợp: “Đúng vậy, lần trước chú nhìn thấy Đậu Đậu ăn

cơm giỏi lắm”.

Nhìn hai mẹ con thân mật trước mặt mình, Cơ Quân Đào nhớ lại rất lâu

trước kia, khi anh còn ở với mẹ thì trong nhà cũng thường xuyên có cảnh
tượng tương tự thế này. Mẹ anh là người theo đạo Phật, dù gia đình có giàu
đến mấy cũng không cho phép con cái lãng phí lương thực: cơm anh ăn
thừa, mẹ anh cũng sẽ ăn giúp, đũa anh đã dùng, mẹ anh cũng không ngại
bẩn. Nhìn một lúc, anh dần đắm chìm vào trong ký ức của mình.

Thấy anh hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn mông lung, Hoài Nguyệt nghĩ

thầm, không phải bệnh tình phát tác nên anh lại thấy khó chịu với người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.