EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 102

Triệu Thủy Quang có thói quen luôn làm một học trò gương mẫu

trước mặt giáo viên.

Đàm Thư Mặc biết rõ Triệu Thủy Quang hồi hộp đấy, nhưng anh

ngoài việc yên lặng dõi theo cô, anh cũng không thể làm gì khác hơn, đây
là chặng đường mà ai cũng đều phải trải qua, bất luận có ai cản đường hay
chê trách mình. Nhiều năm sau, khi bạn nghĩ đến những khi hoang mang lo
âu như lúc này, chắc rằng bạn cũng không nhớ được tại sao mình lại như
vậy, thời thanh xuân mang đến cho bạn nhiều niềm vui nhưng cũng lắm đau
thương.

Đàm Thư Mặc nhìn tay cô đang bấu chặt vào nhau, quay đầu nhìn ra

cửa sổ, nói, “ Hãy làm tốt mọi việc xung quanh mình trước đã. ” Giọng nói
tuy rằng thản nhiên nhưng ai biết được trong lòng anh lại rối rắm.

Anh vẫn không yên lòng về cô, cũng cười nhạo chính bản thân mình.

Thật không ngờ Đàm Thư Mặc anh giờ đây lại làm việc đắn đo suy nghĩ,
nhưng riêng đối với Triệu Thủy Quang, anh luôn nhớ đến dáng người bồi
hồi cúi đầu, khiến anh muốn duỗi tay ra kéo cô vào lòng.

Đúng vậy, con đường tương lai còn rất dài, khó tránh khỏi phiền muộn

lo âu, phải làm tốt mọi chuyện hiện tại, vững bước tiến về phía trước.

Chỉ một câu đơn giản mà đã trấn an được Triệu Thủy Quang, bởi thế ở

gần những người lớn tuổi vĩnh viễn rất có lợi.

Nếu như nói diện mạo Đàm Thư Mặc khiến người ta hâm mô, phong

thái của anh làm người ta ghen ghét, nhưng phong thái ấy được đúc kết
theo năm tháng, bao nhiều người muốn cũng không được, một học trò như
Triệu Thủy Quang chỉ có thể ngưỡng mộ và học hỏi theo.

Triệu Thủy Quang sững sờ nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng sáng lán

của Đàm Thư Mặc, mấy ngày nữa trường chính thức tổ chức kì thi, có lẽ
đây là lần cuối cùng cô ngồi nói chuyện với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.