EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 104

Cô sợ tới mức đẩy anh ra, cũng không dám quay đầu nhìn, một mạch

chạy ra khỏi phòng học.

Triệu Thủy Quang đã rõ sức mạnh của Đàm Thư Mặc, càng biết rõ

hơn là cuộc sống của cô cho đến bây giờ chưa gặp qua một người đàn ông
như vậy, thoạt nhìn rất lạnh lùng, kì thực lại quan tâm người khác, tính tình
cố chấp, nhưng lại thông minh tài trí, lên kế hoạch cho mọi thứ, nhìn anh
không nói không rằng nhưng thời điểm quan trọng thì cứ như con báo đen
dũng mãnh bổ nhào về phía trước,.

Triệu Thủy Quang cũng không ngốc, dù còn nhỏ nhưng cô biết người

nào nên gần gũi, người nào không nên trêu vào. Không thể trêu vào, cô chỉ
có thể trốn.

Đàm Thư Mặc thu tay lại, nhìn cô gái y như con chuột nhỏ hoảng loạn

bỏ chạy thục mạng, anh thừa nhận chính mình quá nóng vội, nhưng anh
Đàm Thư Mặc làm việc cho tới bây giờ không hối hận, anh gần đây cũng
chẳng ôm tâm tư làm thầy cô, anh vốn không phải dạng người thích làm
việc thiện, cũng không che dấu điểm này.

Chậm rãi đi ra phòng học, cúi đầu nhìn chiếc cặp nằm ở góc tường,

cũng ủ rũ quằn quèo ở đó như chủ nhân của nó, anh bỗng nhoẻn miệng
cười, tay thọc vào túi quần, anh cúi người cầm cặp vác lên vai, đi xuống
lầu.

Triệu Thủy Quang chạy ra khỏi phòng học mới phát hiện mình đã để

quên cặp trong phòng thi, cô rất hối hận, ai bảo mình bị sắc đẹp làm mê
mẩn làm chi!

Ôm khuôn mặt đỏ bừng, đi qua đi lại trên hành lang, chỉ chờ lát nữa ai

đó đi rồi, cô sẽ lén đến lấy lại cặp.

“Triệu Thủy Quang.” Đàm Thư Mặc đứng tại cầu thang gọi, dáng

người dong dỏng cao, cầm chiếc cặp màu đỏ nhiều ngăn, đương nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.