EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 142

chừng giờ này chắc bạn ấy đang gào thét điên cuồng, đau lòng không thôi.

Tin nhắn của Mễ Ny, “Ký túc xá của trường Phổ Đông đúng thật ngộp

chết người mà, mình bị xếp vào phòng 8 người, mẹ mình nói biết vậy đi
học trường dân lập cho rồi.”

Tin nhắn của Lý Giai Nhiên, “Tiểu Quang, mình học ở đại học D, bạn

học ở đại học J phải hông, vậy là gần nhau rồi, rảnh thì hẹn ra đi chơi nha.”

Tin nhắn của Hi Diệu, “Cô nhóc, hôm nay đi đăng ký nhập học hả, có

gặp chuyện gì gay cấn không hả, kể chị nghe với nào, nhớ là cuối tuần phải
về đây chơi đấy.”

Triệu Thuỷ Quang bật cười thành tiếng, bấm xuống phía dưới coi nốt

những tin nhắn còn lại, đa phần đều là bạn học cũ nhắn tin thông báo đổi số
điện thoại mới.

Ngồi ở băng ghế trước cửa ra vào, nhìn mọi người đi tới đi lui, lòng cô

bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ kỳ, mọi người sau này đều sống cùng nhau
như người một nhà trong ký túc xá này, thật vui biết mấy!

Một lúc sau, chuông báo tin nhắn thình lình vang lên, “Ở Bắc

Kinh,mai sẽ về.” Người gửi là “Mặc”. Triệu Thuỷ Quang thật sự cũng
không hiểu tại sao cô không dám viết thẳng tên anh ra, y như là bản thân
làm chuyện gì mờ ám, không dám ghi đầy đủ tên họ của anh, cô cứ cầm di
động nhìn chằm chằm 6 chữ trên màn hình tin nhắn, cứ tắt rồi lại mở ra
xem lần nữa.

Lúc chiều, mọi người đều đã đến ký túc xá đông đủ, một bạn gái tên là

Hứa Oánh đến từ Hàng Châu, nhưng cá tính tuyệt nhiên không hề Hàng
Châu tí nào, tóc ngắn chạm vai, nói với người nhà: Đừng lo, con biết tự lo
cho mình mà. Con sẽ cố gắng học thật giỏi, đạt thành tình tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.