Triệu Thuỷ Quang lần đầu tiên nghe anh nói rõ ràng quan hệ của hai
người, bị hai từ “bạn gái” làm sợ tới mức không biết phải trả lời sao, tim cứ
đập loạn xạ lên, đỏ mặt chạy tới sofa ngồi phịch xuống.
Đàm Thư Mặc nhìn cô vùi đầu vào ghế sofa, mặt đỏ đến cả mang tai,
anh cười cười tiếp tục sửa bài thi.
Anh biết cô bé này chỉ nói giỡn thế thôi, cô cũng biết rõ anh sẽ không
bao giờ làm mấy chuyện không có nguyên tắc này.
Một lát sau, Triệu Thuỷ Quang trở mình nói, “Em không muốn, chỉ có
dựa vào sức mình có được thứ mình muốn mới là thành công thực sự, mẹ
em cũng nói là hay bày trò chọc phá người khác và rất ma lanh, nhưng nếu
dựa vào trò vặt vãnh của mình để đạt được tất cả thì nhất định sẽ bị người
khác ghen ghét, và họ sẽ không phục, em biết chỉ có cần cù, siêng năng
chăm chỉ, cùng mọi người cố gắng phấn đấu mới thực sự gọi là thành công
và cũng công bằng cho những người khác, hơn nữa cũng sẽ được mọi
người tôn trọng.”
Đàm Thư Mặc biết Triệu Thuỷ Quang là kẻ hai mặt chính hiệu, phần
lớn mọi người có ấn tượng đầu tiên rất tốt với cô, thật ra bọn họ đều bị cô
bỏ bùa lừa gạt hết, cô bé này thích làm biếng, nghị lực cũng không cao,
cũng không phải loại người biết nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng, nhưng được
cái cô rất thông minh và lanh lẹ, cũng biết được nắm bắt cơ hội thì con
đường sau này mới suôn sẽ, xem ra cuộc sống ở đại học ít nhiều cũng làm
cô hiểu chuyện và trưởng thành hơn.
Thật lâu sau, không nghe động tĩnh gì trong phòng, anh dừng bút lại,
đi đến ghế sofa thì thấy cô bé này đã ngủ say, đôi môi đỏ au chút chít như
em bé, làn da trắng nõn mềm mại mát lạnh như hương gió mùa xuân, hai
mắt còn có quầng thâm, anh nhìn mà trong lòng chợt có chút vui mừng,
cười lắc đầu vài cái, sau đó đi đến giá áo lấy áo khoác nhẹ nhàng đắp lên
người cô, rồi đi đến bàn làm việc đóng cửa sổ, kéo rèm cửa lại, bật đèn bàn