EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 227

Triệu Thuỷ Quang nói xong, nhìn Đàm Thư Mặc, Đàm Thư Mặc cũng

không nhìn cô, mà ngoảnh đầu nhìn ra phía hoa viên.

Triệu Thuỷ Quang thật sự bị oan, người này khẳng định đang tức giận,

nhưng cô làm thế nào giải thích với anh rằng mình chỉ trùng hợp gặp Đằng
Dương mà thôi!

Triệu Thuỷ Quang thở dài, kéo Đàm Thư Mặc đi ra cửa.

Đằng Dương hô, “Triệu Thuỷ Quang, mình không phải bại vì bạn,

cũng không phải thua thầy ấy, mình thua chính là ở tuổi!”

Triệu Thuỷ Quang quay đầu lại, gương mặt như trẻ con của Đằng

Dương ngày nào giờ đã hiện lên vẻ cứng đầu, cô rất muốn la lên rằng tình
cảm không thể nói thắng hay bại được, nhưng đối với một người tự phụ
như Đằng Dương, cô biết rõ có nói thế nào cậu ta cũng chẳng thèm nghe,
thật ra Đằng Dương là một người thông minh, nhưng một người như vậy
thường không chấp nhận thất bại, huống chi đối thủ lại cao hơn bản thân
một bậc, cậu ta càng không muốn chấp nhận.

Đằng Dương vươn tay kéo bàn tay kia của Triệu Thuỷ Quang, vội

vàng nói, “Mình không đủ trưởng thành sao? Qua vài năm nữa mình cũng
sẽ như vậy.”

Triệu Thuỷ Quang cảm thấy buồn cười, Đằng Dương thật sự tưởng

rằng bởi vì tuổi tác nên cô mới không thích cậu ta, nào có ai biết, năm đó
chính vì cách biệt tuổi tác nên Triệu Thuỷ Quang sợ đầu sợ đuôi, thiếu chút
nữa đã từ chối tình cảm đẹp đẽ này, chính bởi vì thân phận của hai người,
cô mới nhẫn nại chấp nhận, đến bây giờ còn có thể sợ khoảng cách tuổi tác
hay sao chứ.

Mọi người thường chỉ chú ý đoá hoa nở rộ xinh đẹp, lại chưa từng

nghĩ đến những hạt giống nhỏ bé xù xì. Mọi người thường chỉ thích thú
cũng như đố kị khi thấy người khác thu hoạch đầy ắp, lại không nghĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.