EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 228

hình ảnh gieo hạt gian khổ. Tất cả những điều này chỉ là bề nổi đẹp đẽ mà
thôi.

Đằng Dương lập tức nắm tay Triệu Thuỷ Quang, ánh mắt không che

dấu được sự nồng nhiệt, mà bầu không khí ở “hiện trường” lại hết sức căng
thẳng.Một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ lập tức bắt lấy cổ tay Đằng Dương.

Đàm Thư Mặc nắm được tay Đằng Dương, ánh mắt giận dữ sắc như

dao kiếm rút khỏi vỏ, dáng vẻ như muốn đánh nhau, Triệu Thuỷ Quang
chưa từng thấy Đàm Thư Mặc như vậy, sợ có chuyện xảy ra, cô liền kéo
góc áo của anh.

Đàm Thư Mặc hung hăng hất tay Đằng Dương ra, kéo bàn tay kia của

Triệu Thuỷ Quang, nói, “Trưởng thành là phải biết chịu trách nhiệm cho
hành động của mình.”

Thu hồi ánh mắt lạnh như băng, anh từ tốn nói, “Lúc tôi yêu Triệu

Thuỷ Quang, em ấy chỉ là một cô bé, với tôi, em ấy với tôi mãi là một cô
bé, trước đây, bây giờ, sau này và cả đến hết cuộc đời này.”

Đã có ai từng nói rằng nếu như một người yêu bạn, anh ta sẽ luôn coi

bạn như một cô bé, cho rằng bạn luôn chưa trưởng thành và cần anh ta quan
tâm chăm sóc, cần được bảo vệ, có khi cũng lớn tiếng trách mắng, nhưng
tất cả đều vì muốn tốt cho bạn mà thôi.

Lúc Đàm Thư Mặc quen biết Triệu Thuỷ Quang, cô vẫn chỉ là một

thiếu nữ 17 tuổi, vì người mình yêu mà thút thít nỉ non, vì mất đi tình cảm
đầu đời mà tan nát cõi lòng, giả vờ như không có chuyện gì, thật ra anh
hiểu, cô là một cô bé kiên cường.

Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu nhìn anh, anh đứng dưới ánh mắt trời

chói loá, gương mặt phản chiếu ánh sáng, vẻ mặt kiên nghị, một người bình
tĩnh như vậy lại dành cho cô tình cảm lớn lao. Có thể gặp được một người
như Đàm Thư Mặc chính là phúc phần ba đời của cô, Triệu Thuỷ Quang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.