EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 229

Triệu Thuỷ Quang quay đầu, chân thành nói với Đằng Dương, “Thực

xin lỗi, bất luận bạn có là một người trưởng thành, trở thành một thiếu niên
ưu tú thì bạn cũng không phải là thầy ấy, đối với mình mà nói, trên đời này
chỉ có duy nhất một Đàm Thư Mặc mà thôi.”

Đúng vậy, trên đời này chỉ có duy nhất một người như vậy, một người

dù nhíu mày vẫn rất điển trai, một người có nụ cười rạng rỡ, một người
nồng nàn nhìn em mà cười, cho dù thời gian có trôi đi, cho dù dung mạo có
thay đổi, anh vẫn mãi sống trong lòng em.

Đằng Dương im lặng đứng đó không nói năng gì, cứ y như khinh khí

cầu đã xì hết khí, cậu ta vừa rồi thấy một Đàm Thư Mặc ngày thường lạnh
lùng lại có khí thế bức người như vậy đã kinh hãi, cũng đã chuẩn bị tư thế
đánh nhau, nhưng Đàm Thư Mặc vẫn giữ thái độ phong phạm của một giáo
viên, khiến cậu ta mặc cảm, so về cách ứng xử trong cuộc sống này thì cậu
ta đã hoàn toàn bại trước Đàm Thư Mặc.

Cậu ta vẫn cho rằng Triệu Thuỷ Quang vô cùng lạnh lùng, luôn thờ ơ,

giả ngốc trước sự rào đón của cậu ta, thì ra không phải Triệu Thuỷ Quang
không hiểu, cũng chẳng phải không biết tình yêu là gì, mà là người cô luôn
quan tâm để ý chính là Đàm Thư Mặc.

Đột nhiên, Đằng Dương cảm thấy chán nản, vì sao bản thân mình lại

không hề có sự can đảm và một tình cảm chân thành như thế?

Triệu Thuỷ Quang cùng Đàm Thư Mặc đi ra khỏi phòng y tế, Đàm

Thư Mặc buông tay Triệu Thuỷ Quang ra, cô biết anh đang tức giận, mặc
cho bao người đang qua lại, vội vàng nhét tay mình vào bàn tay to lớn của
anh, nói, “Xin lỗi, em quả thật vừa mới gặp cậu ấy ở đó, cậu ấy đúng lúc
xuống truyền nước biển.”

Đàm Thư Mặc không đoái hoài đến cô, mặt vẫn hướng về phía trước,

tay cũng không hề bỏ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.